Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 108




Hít một hơi thật sâu, Lạc Khuynh Thành như làm ra quyết tâm, thấp giọng gọi tên anh, ngữ điệu giống như đang trách móc, phần nhiều là uất ức...

Thật lòng mà nói, cô không hề có ý định nói chuyện này với anh, cô biết hành động giấu diếm của mình dường như có phần hơi quá đáng, rất bất công đối với anh. Cho dù anh có đối xử với cô thế nào, cuối cùng cô phải chấp nhận một sự thật rằng, anh là cha ruột của đứa bé.
Nhưng, cô không dám đánh cược bản thân, càng không có lòng tin vào anh, kể cả lòng tin vào thời cuộc.

Đối với thời cuộc, đây là một niên đại còn chiến tranh loạn lạc, so với thời hiện đại của cô thì không hề giống nhau, hôn nhân với người nước ngoài, thậm chí cho dù tình cảm giữa hai người trong cuộc có sâu đậm lưu luyến đến mức nào thì người ngoài cũng không bao giờ xem trọng nó. Hơn nữa, xét về thân phận và bối cảnh của German, sự tồn tại của cô, hay chỉ cần quốc tịch của cô thôi, cũng đã gây ra cho anh một mối đe dọa lớn.

Cô mới đến thế giới này không lâu, cũng là bởi vì thân phận đặc thù của mình, đi đến đâu cô luôn bắt gặp phải những ánh mắt khinh thường khi đánh giá mình, nếu như lại thêm chuyện mang thai, dưới hoàn cảnh này, cô không thể tưởng tượng mình sẽ sống sót dưới cái định kiến ấy như thế nào?!

Cô có thể chịu đựng được những ánh mắt xỉa xói của người đời, nhưng còn con cô thì sao? Để mặt nó bị người khác chỉ trỏ phỉ nhổ, phận làm mẹ như cô há lòng nào không đau lòng cho được, lẽ nào cô lại làm ngơ để nó tồn tại ở một nơi có thể hại một thời con cô như thế?

Cô chỉ là một nhân loại nhỏ nhoi, muốn thay đổi thời cuộc, làm gì có khả năng ?!

Huống hồ, ngay cả German, cô càng không thể tin tưởng.

Tuy thời gian cô và anh sống chung với nhau không ngắn, nhưng cô lại không hiểu một chút gì về anh, không chỉ về tính cách, mà về suy nghĩ của anh, thậm chí là cả trái tim của anh, anh là người đàn ông kiệm lời, mọi suy nghĩ đều quy về hành động, sự thâm trầm lạnh ngạo của anh ngoại trừ khiến cho cô tồn tại một chữ "sợ" đối với anh thì cho đến bây giờ, cô không thể nào hiểu được trái tim người đàn ông này,...

Anh giống như Thần Chết cai trị nơi địa ngục tối tăm sâu thẳm, sự tồn tại của anh chỉ là sự chết chóc của người khác, không một ai dám can đảm nhìn thấu được con người này, chỉ cần nhìn vào đôi mắt sắc bén đầy gai nhọn của anh, từng người một sẽ bị anh treo án tử hình. Không thể với tới, không thể chạm tới, cuối cùng khoảng cách giữa anh và cô chỉ tồn tại bởi một lối đi thẳng xuống vực thẳm sâu ngun ngút, cô cố gắng len lỏi mắt nhắm mắt mở đẩy lớp sương mù đầy máu tanh trên lối đi ấy ra để tìm kiếm anh, nhưng trái tim anh lại không hề cho phép cô làm thế!

Giống như Eva và quả táo, nếu cô thử hái quả táo đó nếm thử, cuối cùng cái cô trả giá sẽ chính là tự tạo nghiệt cho bản thân, sự tò mò và tính hiếu thắng của con người khiến chúng ta như rơi vào địa ngục không lối thoát, thất bại, rồi thất bại. Cứ mỗi lần anh cho cô cái thứ cảm giác ngập tràn hy vọng khi khoảng cách giữa anh và cô dần được rút ngắn, cuối cùng chính người đầu dây bên kia lại hết lần này đến lần khác đả kích cô, ném thẳng cô xuống dàn thiêu rực cháy, thất vọng và đau đớn đến kịch liệt.

Tuy đã tồn tại được hai kiếp, nhưng cái người đời gọi là tình yêu nam nữ ấy, cô lại hoàn toàn mù tịt, kiếp trước, cô chỉ đơn thuần biết, tình yêu tồn tại khi hai người khác giới cùng dắt tay nhau, cho dù con đường phía trước có gian nan khó khăn thế nào, dù hai người có bị tác nhân bên ngoài ảnh hưởng thì cũng không bao giờ lùi bước. Còn cô, đối diện trước một chữ " tình" lại giống như đứa trẻ lên ba, cô cho rằng, trong tình yêu, chỉ cần tim đối phương luôn hướng về nhau, là đã quá đủ, chỉ cần có lòng tin vào nhau, có khó khăn thế nào cả hai cũng dễ dàng vượt qua, nhưng một mình cô đơn phương thì có ích gì?

Anh không hề yêu cô a! !

Cho dù cô có nói bao nhiêu lời yêu với anh, cho dù cô cố gắng tiếp nhận người đàn ông khó đoán này thì cuối cùng, anh không một lần mảy may quan tâm đến, không phải sao? !

Thậm chí cô không biết trong thế giới đen của anh, sự tồn tại của cô có ý nghĩa gì với anh? Liệu rằng đã có khi nào, anh có một chút thích cô chưa? Cho dù chỉ là một khoảnh khắc...

Chính vì điểm này cô mới tuyệt vọng rơi xuống vực sâu mà không thể tìm ra lối thoát, khi thì vùng vẫy khi thì đau khổ, trên con đường vốn không tồn tại hai chữ "hy vọng", cô không chỉ nghĩ đến chuyện chạy trốn một lần, bao lần cô đều bị sự ích kỷ của bản thân mà từ bỏ không biết bao lần, cô ích kỷ khi tham luyến sự dịu dàng đột ngột của anh, đôi khi chỉ cần một cái nhìn ân cần chu đáo của anh dành cho cô, đã khiến cô tự dối lòng mình rằng, cô đã có chút địa vị gì đó trong trái tim anh, đôi khi lại cứ như một con ngốc tự nhủ với lòng mình : ở lại đi, cứ ở lại bên cạnh anh, một đời, mãi mãi. Nhưng rồi sao, giấc mộng vẫn luôn không thật như vậy, tính cách âm tình bất định của anh, hỏi anh cái gì cũng không nói, đôi khi luôn tự mình hành động không cho cô biết lý do, khiến nhiều lúc không biết phải làm sao.

Cứ như vậy, cho đến khi cô biết đến sự tồn tại của đứa bé trong bụng mình.

Chính nó là tín ngưỡng kiên định khiến cô muốn rời khỏi anh, nếu anh không yêu cô, vậy cô tình nguyện đưa con mình cao chạy xa bay, đến một nơi không có anh, cô độc cả đời.

Đột ngột cô gọi tên mình, German cảm thấy có gì đó không đúng, cho nên trong lòng anh cũng căng thẳng theo âm vực của cô!

"Em muốn nói cái gì?"

Ghé sát bên tai cô, cố nén loại khí tức giận dữ đang chực trào khỏi cổ họng, cự long của anh vẫn không rời khỏi người cô, chậm rãi tinh tế trượt ra vào giống như đang chơi đùa cô, sau đó sẽ chọn thời điểm thích hợp và thô bạo đâm vào.

Lông mi không ngừng run rẩy, hai cánh tay đặt lên lớp kính thủy tinh lạnh như băng, cô cứ run rẩy nằm úp sấp trên đó, cố nén khuất nhục cùng ủy khuất xoay đầu lại, trực diện đối diện với anh.

Vì khoảng cách của cả hai quá gần, ngay khi cô vừa quay đầu, vầng trán lấm tấm mồ hồi lạnh của cô đã chạm lên bờ môi anh, cảm nhận được hơi thở nam tính của người đàn ông, cô hơi cắn môi, hít một hơi thật sâu, cánh môi tái nhợt có chút run rẩy bật mở.

"Anh đừng chạm vào em, em, em, em đang mang..."

Âm thanh mềm mại có chút tan vỡ tựa như viên thủy tinh rơi xuống mặt sàn, Lạc Khuynh Thành quyết định mở miệng nói có anh biết sự thật, nhưng ngay khi chữ quan trọng nhất chưa kịp bật ra khỏi miệng thì hai tiếng gõ cửa xe từ bên ngoài vang lên cắt ngang lời nói của cô.

Đồng tử lập tức co rút lại, cánh tay sắt nhanh chóng siết chặt Lạc Khuynh Thành ôm vào lòng, tay rảnh còn lại quét qua bộ quân trang của mình đắp lên người cô, toàn bộ cơ thể trần trụi của cô bây giờ được anh giấu kỹ trong lồng ngực anh.

Rũ mắt thản nhiên quét mắt đánh giá cô một phen, xác định không có lớp da trần nào lộ ra bên ngoài, lúc này anh mới an tâm gạt cửa kính xuống, phát hiện người mới gõ cửa đứng bên ngoài là Gavin.

"Tốt nhất cậu nên tìm lý do chính đáng cho tôi, nếu không, cho dù có là cậu, đến tùy tiện quấy rầy, tôi sẽ không tha thứ đâu!"

Đây là nguyên tắc làm việc chưa bao giờ thay đổi của anh, đối với những kẻ không hiểu chuyện làm trái ý anh, cho dù đối tượng có cùng anh vào sinh ra tử như Gavin đi chăng nữa, thì cũng không có trường hợp ngoại lệ, sự máu lạnh vô tình đó của anh khiến phong tác làm việc của anh có chừng mực và quy tắc cho tất cả thuộc hạ noi theo để làm gương.

Đứng trước cửa xe, mắt quan sát thái độ của German như vậy, Gavin không khỏi sợ hãi rùng mình!

Tức giận và phãn nộ đến mức này, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến qua.

Xem ra, mình đúng là không nên chạy đến đây quấy rầy hắn, nhưng đâu còn biện pháp nào khác, nếu không phải vì sự tình rất bức thiết thì anh cũng không phải vội vã đến làm chuyện khiến German mất hứng thế này!

"Kẻ theo dõi là tiểu thư Lucy, cô ta một mực khăng khăng đòi phải gặp được cậu, sau đó bị tôi đuổi khéo."

Nhớ lại cảnh tượng bị Lucy lấy cái bản tính mè nheo của đàn bà ra thử thách, Gavin thật muốn thẳng mặt chửi thề vào mặt cô ta :" Sau khi bị tôi đuổi đi, cô ta còn nói muốn tự sát!"

Cả đời này, Gavin ghét nhất là cái thể loại phụ nữ hay lấy cái chết của mình ra đe dọa!

Tự sát thì cứ việc, chết rồi khỏi rách việc, quan trọng là thời điểm bà cô này chạy đi tự tử, còn tự tử không tử tế, tóm lại đập đầu kiểu gì, không chết không ngất đi, chỉ búng ra chút máu giữa trán, sau đó còn mượn cớ đe dọa hắn, bảo nếu không gọi Reggie Nord ra gặp cô, cô sẽ chết cho vừa lòng.

Bộ dáng đoan trang thục nữ của bà cô đó gần như quăng cho chó gặm, hay là nói ả thèm muốn đàn ông đến độ không cần xem mặt mũi của bản thân!

"Thượng tướng, thân phận của Lucy tiểu thư có chút đặc biệt, tôi không thể không đến làm phiền cậu."

Cô ta chết thì không sao, chứ mà chết trước cửa biệt thự của Lôi thì đúng là không trộm được gà còn mất nắm gạo.

"Cậu xem, nên qua đó xem tình hình thử?"

"Đi lên, lái xe."

German cúi đầu mở miệng, để cho Gavin lái xe trở về cổng chính biệt thự.

Một tay ôm Lạc Khuynh Thành, cánh tay khác kéo bộ sườn xám lên người cô, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, German mở miệng nói : "Tiếp tục nói hết câu vừa nãy."

Nằm trong lòng anh, cô cắn môi trầm tư vài giây, sau đó kiên định lắc đầu...

"Đợi anh trở về rồi nói sau, bây giờ, khó nói."

Ánh mắt lạnh nhạt quét qua gương mặt tái nhợt của cô, đem hết toàn bộ dáng vẻ chân thành và nghiêm trọng của cô nhìn không sót một cái gì, nhẹ nhàng gật đầu, German không có ý định ép hỏi cô, chỉ cong môi cười nhạt.

Sau khi đến sảnh chính, German ôm Lạc Khuynh Thành xuống xe.

Hơi nâng cánh tay, German vốn muốn kiểm tra xem mặt của cô có bị thương không, tóm lại là vẫn còn giận cô, nhưng tốt nhất là nên kiềm chế!

"Chờ tôi trở về."