Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 100




Yết hầu bật lên tiếng hô nhẹ, đầu óc đều trở nên quay cuồng, Lạc Khuynh Thành chưa kịp phản ứng trước tình huống bất ngờ trước mắt thì hai chân gót giày đột nhiên hơi chao đảo, trước mắt bỗng chốc tối sầm, ngay giây sau đó cô liền ngã vào một khối ngực rắn chắc, ấm áp, rộng lớn, hơn nữa, còn rất quen thuộc...

Ỉ ôi xoa nắn cái mũi bị va chạm đến đau nhói, cô khẽ rên lên một tiếng kháng nghị, lập tức hơi thở nóng bỏng nam tính quen thuộc bất ngờ tập kích, cả người gần như cứng đờ, ý thức bắt đầu khởi động, là cô bị người đàn ông bá đạo này túm lấy kéo vào lòng, một bên eo cô còn có thứ gì đó cứng rắn như biến thành gọng kiềm kìm kẹp cô trong phạm vi của anh, không phải là móng vuốt của anh thì là cái gì?

Sao anh có thể bá đạo đến mức này chứ?!

Bối rối nâng cánh tay trắng nõn hình ngó sen đặt lên lồng ngực anh, Lạc Khuynh Thành muốn đẩy anh ra, tuy nhiên, anh nào để cô toại nguyện, dường như sớm biết được cô sẽ phản ứng thế này, anh hoàn mỹ dùng một tay đan từng ngón tay mình vào kẽ tay cô, tay còn lấy nắm nhẹ cổ tay cô, nhẹ nhàng đặt nó lên bả vai mình...

Đương nhiên, một người cứng đầu như Lạc Khuynh Thành, làm gì có chuyện mặc anh dễ dàng dẫn dắt mình đi vào khuôn khổ, cô cắn môi, trừng mắt nhìn anh, vừa thẹn lại vừa giận, mãnh liệt xoay người tránh đi hòng thoát khỏi móng vuốt của anh đang lung tung đặt trên người mình. German lại nhanh hơn một bước, dùng sức nơi cánh tay đang đặt lên vùng eo thon gọn của cô!

Miệng không quên cảnh cáo :"Khiêu vũ hay hôn môi, tự em chọn."

Anh cúi đầu, cự ly giữa môi anh và môi Lạc Khuynh Thành chỉ cách nhau những vài milimet, âm thanh có vài phần ái muội khản đặc vang lên, bá đạo đưa ra cho cô hai lựa chọn, mà thái độ của anh giống như đang chứng tỏ cho cô biết rằng anh là một người rất dân chủ, so với lựa chọn thứ hai thì lựa chọn thứ nhất, đương nhiên công bằng cho đối phương cỡ nào!

Hừ, đồ gian thương!

Lạc Khuynh Thành vừa định hé miệng muốn mắng chửi anh nhưng lại á khẩu không trả lời được, đầu óc cô nhanh chóng chết lặng, hai tròng mắt đăm chiêu nhìn anh, cô thật muốn bổ nhào lên xé rách cái bộ mặt lưu manh này của anh...

Được rồi, là cô không đủ năng lực, rõ ràng không đủ lá gan để khiêu chiến quyền uy của anh, hơn nữa trước mặt bao nhiêu người thế này, loại đàn ông chưa bao giờ thích đùa như anh, tất nhiên nói được làm được, chỉ cần nhìn vào đôi mắt bức người của anh thôi sẽ rõ, anh tuyệt đối không hề nói chơi.

"Không nhảy?"

Môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, đôi mắt sâu thẳm kia toát lên vẻ tà mị, mê hoặc lòng người, phảng phất có một ma lực khiến người khác nhìn vào phải hồn xiêu phách lạc, cả người phảng phất hơi thở vô cùng nguy hiểm khiến người ta khó có thể kháng cự.

"Xem ra em thích cùng tôi hôn môi hơn."

"Lưu manh!"

Khuôn mặt lập tức bạo hồng, tức giận liếc trừng German, cô bị anh dọa đến mức vùi mặt mình vào lồng ngực anh, mượn hành động này giấu môi mình đi, đồng thời cũng giấu đi dáng vẻ ngượng ngùng luống cuống này đi, xem anh hôn cô kiểu gì?

Lạc Khuynh Thành vừa xấu hổ, nhưng phần nhiều là giận dỗi, cô nghĩ gì đó, đột nhiên mở cái miệng nhỏ nhắn, cách một lớp áo quân phục, cắn lên ngực anh, kết quả, chẳng những đối phương không phản ứng gì, đằng này cô lại bị lớp quân trang kiên đĩnh cản trở, có cắn tới lớp thịt bên trong cũng khó, huống chi là cắn cho anh để lại sẹo!

Đáy mắt xẹt qua một tia ý cười, nụ cười hàm chứa một cảm xúc khó tả, nửa chân tình nửa buồn cười, bàn tay anh đặt lên eo cô hợp tình hợp lý vỗ nhẹ an ủi đuôi lông mày cũng giãn ra một ít, lửa giận chua chát ban nãy cũng thoáng tan đi, nhưng, chỉ là thoáng...

Dấm chưa bên này coi như đã thoáng ổn định, bên kia, lửa giận từ Lệ Thiếu Đình bắt đầu bùng lên, bình thường anh luôn phản ứng rất nhanh nhạy, nhưng lại bất cẩn với động tác bất thình lình của German.

"Reggie Nord!"

"Lệ thiếu soái, xem ra bạn nhảy của tôi thích nhảy với anh, người Trung Quốc có câu "Quân tử có giúp, người mới thành đạt", thôi thì tôi cố mà giúp anh vậy."

Cố mà giúp, rất biết chọn lọc từ đấy, thái độ kia, chẳng phải hắn đang coi hành động mình làm vừa rồi là xuất phát từ thiện tâm, hơn nữa còn chẳng quan tâm đến tâm trạng của Lệ Thiếu Đình anh, vô tư ca ngợi một phen, đúng là vô lý hết sức!

Cúi đầu nặng nề ném cho đối phương một câu, German mặc kệ Lệ Thiếu Đình có đồng ý hay không, mặt mày lạnh tanh ôm Lạc Khuynh Thành, dùng những bước nhảy điêu luyện của mình dẫn dắt bạn nhảy ra giữa sảnh, đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là cách xa vị trí của Lệ Thiếu Đình, càng xa càng tốt.

Những lời nói của German hoàn toàn khiến nạn nhân không thể nào chấp nhận được, đột nhiên người phụ nữ nồng nặc mùi phấn son đó nhào vào lòng mình ôm chặt, Lệ Thiếu Đình không khỏi sửng sốt muốn đẩy đối phương ra, nào ngờ cô ta lại ôm chặt anh hơn!

"Không được đẩy ra, nếu không tôi la lên anh sàm sỡ tôi bây giờ!"

Dùng sức ôm chặt Lệ Thiếu Đình, không để hắn đẩy mình ra, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, răng hàm nghiến chặt thấp giọng cảnh cáo.

Có đánh chết Lucy cũng không ngờ rằng, một màn cố tình yêu thương đối phương lại không thành công, cuối cùng lại rơi vào tay người đàn ông khác?! Là mình giả vờ vấp té quá lố cho nên không khống chế được hành động của đối phương, nhào vào lòng người đàn ông này? Hay là, Reggie Nord cố ý ?

Tức giận cắn răng, gương mặt đỏ bừng, Lucy phẫn nộ nhìn chằm chằm Lệ Thiếu Đình, nghiễm nhiên biến một kẻ vô tội như hắn thành tên đầu sỏ, tâm trạng cô lúc này cực kỳ không tốt, thật là mất mặt muốn chết! Cô rất muốn hét to một tiếng để trút hết bầu giận dữ này!

Nhưng hình tượng vẫn là trên hết, cô phải duy trì dáng vẻ kiều mị với vẻ mặt thân thiện, thậm chí phải cùng cười nói lịch sự với chủ nhân chính bữa tiệc du thuyền ngày hôm nay, nếu không, một khi hắn đẩy cô ra, mọi sĩ diện với tôn nghiêm của mình sẽ lập tức bị hủy sạch, hình tượng thục nữ tao nhã bao nhiêu năm cô khổ tâm gìn giữ cũng sẽ vỡ tan , đến lúc đó, có khóc cũng không hết nước mắt.

Còn Lệ Thiếu Đình anh, cứ cho là đã từng thưởng thức qua không biết bao loại phụ nữ, nhưng thật không ngờ đế quốc Đức lại có thể tồn tại loại phụ nữ thế này? Đúng là được mở rộng tầm mắt! La lên? Cô cho rằng cô dựa vào cái gì mà hù dọa anh?

Đừng nói là anh chưa làm gì, cho dù anh có thật sự làm chuyện sàm sỡ gì đó, anh cũng dám vứt đối phương ra khỏi người mình một cách quang minh chính đại! Đương nhiên, loại đàn bà này anh không thèm động vào, bởi sẽ khiến tay anh dơ bẩn, bây giờ đối phương đang ôm anh, anh thấy khắp người mình đều ghê tởm! Mùi vị trên người cô ta, quả thực bẩn thỉu vô cùng! Ghê tởm chết anh!

Nếu có trở về quán rượu, Tích Nhi của anh mà có nghe được, tuyệt đối cũng đừng có hiểu lầm anh, Lệ Thiếu Đình anh là người đàn ông có thể vì người con gái mình yêu mà giữ thân a! Trên đời khó cầu a!

Nhìn chằm chằm hai con ngươi trừng liếc của Lucy, Lệ Thiếu Đình cảm thấy nực cười khinh bỉ cười lạnh.

"Không cần cô lo, bổn soái tôi, sẽ giúp, cô, la!"

Lệ Thiếu Đình mặt mày lạnh tanh không nhìn ra chút biểu cảm gì, dứt khoát nâng tay, hàng mày nhíu chặt, vẻ mặt ghét bỏ gạt cánh tay đối phương đang đặt trên vai mình, rồi sau đó, mạnh mẽ dùng sức đẩy ra!

Đồng thời, một thứ âm thanh chói tai truyền vang giữa không khí, chậm rãi rót thẳng vào màng nhĩ bao nhiêu quan khách ở đây, là năm chữ —— cứu mạng, sàm sỡ a!

"Anh... !"

Lucy thất tha thất thểu lảo đảo muốn ngã ra sau, hai gò má trắng nõn vì phấn son lập tức trắng bệch như tờ, tay nắm chặt thành quyền, cô tức giận đến mức không nhào thẳng về phía Lệ Thiếu Đình, sau đó, khóc lóc om sòm hay nổi điên gì đó, tóm lại, cô muốn cho tên này một cái bạt tai cho hả giận!

Nhưng, cô không dám, càng không thể, một khi tính khí bộc phát, bao nhiêu hình tượng xây dựng cô nhào đắp, cuối cùng sẽ tan theo mây khói, lúc đó, cô còn mặt mũi nào gặp người khác được nữa?

Không, cô là thiên kim tiểu thư tôn quý nổi tiếng khắp cái nước Đức này, mọi nhất cử nhất động của mình đại diện cho sự vinh nhục của cả gia tộc, thanh nhã và dịu dàng là quân bài chủ chốt của cô, cô tuyệt đối không thể chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà đánh mất tiền đồ, như vậy rất ngu xuẩn !

Hít sâu một hơi, Lucy tận lực kìm hãm hết tất cả những màn bạo lực nảy sinh trong đầu xuống, cả người chỉ đứng thẫn thờ nơi đó, ánh mắt cô không hề có ý định rời khỏi người Lệ Thiếu Đình, cuối cùng chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi hình tượng thục nữ đoan trang của cô lập tức bị đập vỡ chỉ vì năm chữ của đối phương.

Thật ra Lệ Thiếu Đình cũng không làm cái gì, chỉ ôm hai tay che ngực, nhướng mày khiêu khích đối phương, rồi sau đó, nghiêng đầu nhún vai với đám khách quan xung quanh, vô tội mỉm cười, nói : "Thật có lỗi, phụ nữ đế quốc Đức phóng túng quá, tự nhiên xông đến "hái hoa", nhất thời hoảng sợ nên mới thất lễ, mọi người tiếp tục, tiếp tục."

Lời vừa nói ra, mọi người lập tức ồ lên cười lớn, ai cũng biết Lệ Thiếu Đình là khách quý không quản đường xá xa xôi đến đế quốc Đức làm giao dịch, và ai cũng biết vị thiếu soái anh tuấn này là người đàn ông lịch thiệp và rất thành thạo việc duy trì bầu không khí hài hước, nhưng Lucy biết rất rõ ràng, cái thái độ của anh, không phải là đang trêu chọc mình, mà nhất định là đang bôi nhọ thanh danh cô. Lucy tức đến uất nghẹn, cả người run lẩy bẩy, mà đối phương lại chỉ đứng đó làm vẻ mặt vô lại cười gian tà, đúng là "đổ thêm dầu vào lửa"!

"Tiểu thư, có bản lĩnh thì "hái" Reggie Nord ấy, nếu thành công, bổn soái nhất định sẽ tặng một phong bao đỏ chói."

Lệ Thiếu Đình cười lạnh, ánh mắt mang theo một tia khiêu khích quét nhìn Lucy, sau đó xoay người rời đi, đến khi đi ngang qua người German, bước chân anh hơi chững lại, anh lặng lẽ nghiêng mắt nhìn chăm chú đôi phương, đáy mắt chứa đầy thông điệp chỉ có hai người đàn ông trong cuộc mới hiểu!

German cho rằng, Lệ Thiếu Đình coi trọng Lạc Khuynh Thành, cho nên mới có cam đảm làm thái độ không khoan nhượng trước khách quý, mà Lệ Thiếu Đình, là vì Lạc Khuynh Thành là German bắt nhốt, bây giờ lại bị đối phương đoạt mất, nên thù mới thêm hận cũ, chồng chất lên nhau, cuối cùng chỉ chờ chực một ngày nào đó bùng phát chỉnh chết hắn, tên lưu manh Đức thích chiếm đoạt mỹ nhân!

German cong môi cười lạnh nhìn bóng dáng Lệ Thiếu Đình rời đi, hai con ngươi màu lam xinh đẹp hơi co rụt lại, biểu lộ vẻ thâm sâu khó lường, người ngoài nhìn vào, hầu như không biết bây giờ anh rốt cuộc là đang suy nghĩ gì...

Nội tâm anh đang gợn sóng, từng cơn từng cơn xô đập vào nhau, phức tạp, khó kiểm soát, thế nhưng Lạc Khuynh Thành lại hồn nhiên không biết, càng chẳng có sức lực đi phỏng đoán suy nghĩ của anh, cô không biết vì sao, trong lòng mình đột nhiên rất khẩn trương, rõ ràng không phải là lần đầu tiên được anh ôm, cái này chỉ đơn giản là khiêu vũ thôi, vì sao cô lại cảm thấy nó có gì đó không bình thường?

Hơn nữa bây giờ có bao nhiêu ánh mắt đang tập trung vào người mình, cô thật sự cảm thấy có chút không tự nhiên, chân tay luống cuống, nhiều lần vô ý dẫm đạp lên giày anh...

"A, em xin lỗi."

"Là vì đối phương là tôi, nên mới nhảy không tử tế? Không vui sao?"

Vừa rồi không phải nhảy với tên kia nhịp nhàng lắm sao? Dù bước chân cô có phần cứng nhắc, nhưng lại rất ăn khớp nhạc, càng rất uyển chuyển.

German cười nhạt giễu cợt một câu, ngữ điệu nhẹ nhàng tựa gió thoảng quét qua bên tai Lạc Khuynh Thành, nhưng lại có phần nguy hiểm, rất dọa người...

Anh giận sao?

Vì sao anh lại tức giận? Anh tức giận cái gì?

Rõ ràng người giận phải là cô mới đúng!

"Vốn em đã không vui rồi!"

Ngẩng đầu lên, Lạc Khuynh Thành trừng mắt thấp giọng buông một câu, German có chút kinh ngạc.

Nhóc con, em dám!

"Xem ra..."

German khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt sâu thẳm bắn ra một tia quyến rũ, thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ vóc dáng nhỏ nhắn của cô, hơi thở nam tính mang theo lửa nóng : "Em vẫn thích hôn tôi hơn."

Lời vừa dứt, anh cúi xuống, tiếng cười nhẹ bật ra từ yết hầu, hai tay giữ chặt eo cô, không chút kiêng kỵ hôn lên bờ môi đỏ mọng hấp dẫn kia...