Sự Dịu Dàng Cuối Cùng Của Em

Chương 7: Thoát hiểm




Trác Nhất Thành cũng giống như Giản Trung Khúc bị một màn trước mặt doạ sợ, anh thật sự không dám tưởng tượng nếu hai người đến muộn hơn một chút, Triệu Huyền Vi sẽ phải chịu đựng điều gì?

Ngay khi tên Lục Viêm bị Giản Trung Khúc đá lăn xuống đường, Trác Nhất Thành đã nhào tới, đè đầu hắn xuống đánh tới tấp.

"Mày là con chó đực... Chó thì nên phối giống với chó đừng có tổn thương con người."

Mặc kệ sự hỗn loạn trước mặt Giản Trung Khúc nắm chặt lấy tay Triệu Huyền Vi kéo cô dậy, nhưng có lẽ cô vẫn còn bị hoảng sợ, hai mắt nhắm nghiền, cứ dùng hết sức mà la hét trong vô thức.

Giản Trung Khúc hết cách đành ôm chặt lấy cô, lớn giọng trấn an:

"Triệu Huyền Vi là tao... Mở mắt ra nhìn tao."

Triệu Huyền Vi nghe thấy giọng nói quen thuộc, lại cảm nhận vòng tay ấm áp đang ôm chặt mình, cô mới từ từ mở mắt ra ngước nhìn lên.

Trong đêm tối ánh sáng yếu ớt của mặt trăng hắt lên khuôn mặt điển trai của Giản Trung Khúc cũng đủ làm nó trở nên huyền diệu, đẹp đẽ lạ thường, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên, Triệu Huyền Vi chân chính nhìn thẳng vào khuôn mặt của Giản Trung Khúc như thế này.

Nhìn thấy hắn cô biết mình đã an toàn, không khỏi cảm thấy những cảm xúc trong lòng như vỡ vụn, cô khóc lớn, vùi mặt vào lồng ngực của Giản Trung Khúc mà phát tiết.

Cũng chính khoảng khắc này, khi cô tuyệt vọng nhất, khó khăn nhất, Giản Trung Khúc đã xuất hiện cho cô một bờ vai để tựa vào.

Những tâm tư bất thường cũng từ đây mà nãy sinh, mỗi khi mường tượng lại ngày hôm đó, Triệu Huyền Vi luôn dạt dào cảm xúc để mộng tưởng ra những cảnh tượng tươi đẹp về sau, vì thế mà tác phẩm đầu tay của cô đã ra đời như vậy "Anh đạp trăng mà đến" chàng trai xuất hiện trong ánh trăng sáng đêm đó đã trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối, bất hạnh của Triệu Huyền Vi.

Trác Nhất Thành đánh đến rung tay thì quay lại nhìn Giản Trung Khúc đang ôm Triệu Huyền Vi nức nở thì lo lắng nói:

"Mày đưa em ấy đến bệnh viện kiểm ra đi... Thằng chó này cứ để tao."

Giản Trung Khúc gật đầu, đôi tay đang xoa lưng Triệu Huyền Vi dừng lại, nhỏ giọng hỏi cô:

"Xe đâu? Đến bệnh viện."



Triệu Huyền Vi khóc một hồi dài, đã thật sự thoải mái, cô mới ngước mắt nhìn anh, chỉ về phía trước cách đó không xa.

Giản Trung Khúc nhìn thấy liền hiểu cô bị dụ đi sâu vào trong đó, chắc là phát hiện điều bất thường mới chạy ra đây, may là cô còn có đầu óc suy nghĩ, nếu đi sâu vào trong cô có hét khản cổ hắn cũng không nghe thấy mà tìm được cô nhanh như vậy.

Nhìn thấy chiếc áo voan trắng bị xé rách thê thảm của Triệu Huyền Vi, hắn thở dài cởi áo khoác của mình khoác vào cô rồi dứt khoác bế cô lên đi về phía chiếc xe đáng thương bị vứt bỏ.

Hắn đặt cô xuống dựng xe lên rồi kéo cô đặt lên khung xe, nhỏ giọng nói:

"Nắm chắc vào, không té sấp mặt."

Cảm giác hoảng sợ vừa mới vơi bớt đi thì Triệu Huyền Vi lại bị thái độ dịu dàng, nhẹ nhàng đi của Giản Trung Khúc doạ sợ, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi lên khung xe.

Hắn chạy một mạch ra khỏi con đường nhỏ, băng qua những khu nhà đang được gấp gáp phá bỏ, chở cô đến một phòng khám tư nhân trong khu dân cư.

Từ lúc ra khỏi con đường tối mịt đó, hắn đã để ý thấy vết thương trên trán cô, máu chảy xuống đến mang tai, nhưng cô từ lúc ngồi lên xe vẫn im lặng không nói lời nào. Hắn nhìn thấy cô như vậy cũng im lặng, để tên Lục Viêm có cơ hội ra tay với cô là do hắn quá mức kiêu ngạo, bị khiêu khích một xíu liền thuận theo ý tên khốn đó, nếu hắn lý trí hơn thì cô đã không phải trải qua kinh hoảng lần này. Đúng thật là hắn không thích cô, luôn muốn đuổi cô khỏi nhà nhưng hắn chưa bao giờ suy nghĩ đến dùng cách hèn hạ, dơ bẫn để làm tổn thương cô và hắn cũng không cho phép người khác làm như thế. Lục Viêm chưa xong với hắn đâu.

***

Sau khi bác sĩ kiểm tra, xác nhận cô chỉ bị thương ngoài da liền kê cho cô một ít thuốc tan máu bầm và thoa vết thương để tránh để lại sẹo.

Trên đường Giản Trung Khúc đưa cô về nhà, từng cơn gió mùa thu mát mẻ lướt ngang khuôn mặt non mềm, cô tham lam muốn giữ lấy nó, dường như những cảm giác tiêu cực lúc nãy đã bị cơn gió cuốn trôi đi, đang mãi mê đắm chìm thì chiếc bụng nhỏ của cô không chịu được kêu lên òng ọc.

Tiếng kêu không nhỏ một chút nào, Giản Trung Khúc cũng nghe được, hắn nhớ lại từ chiều đến giờ hắn vẫn chưa dắt cô đi ăn theo sự nhờ vả của dì Hà liền thấp giọng đề nghị:

"Đi ăn... Tao đói rồi."

Triệu Huyền Vi không nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, cô còn cảm thấy may mắn vì mình cũng đang đói nhưng không dám mở miệng xin hắn dừng lại một quán ăn nào đó. Mà thật sự là dám nói cũng lực bất tòng tâm.