Sự Dịu Dàng Cuối Cùng Của Em

Chương 54: Tai nạn




Mẹ Giản nghe thấy lời cô nói mới ngờ vực lên tiếng hỏi hai người:

"Con? Chuyện này là như thế nào?"

Giản Trung Khúc mím môi, hắn không biết giải thích như thế nào về chuyện này cho ba mẹ hắn, tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái đối mắt nhìn nhau.

Triệu Huyền Vi liếc mắt nhìn cả ba người một lần, cô gượng cười, rồi lại nghẹn giọng lên tiếng:

"Ba mạng người... Các người nợ tôi ba mạng người... Xem như là trả lại công ơn mười năm nuôi dưỡng của các người... Từ nay Giản gia sẽ không còn đứa con gái nào tên Triệu Huyền Vi nữa... Tôi chỉ là con gái của Triệu Trung và Cố Dư Dung."

Cô nói rồi liền xoay người, chầm chậm bước ra khỏi của Giản gia... Cô thề từ thời khắc này đến khi cô chết đi cũng không bước vào đây nửa bước...

Nhưng cô chỉ mới vừa bước đến cửa mẹ Giản đã chạy tới nắm tay cô kéo lại mà khóc lớn:

"Vi Vi... Mẹ biết cả nhà ta có lỗi với gia đình con... Nhưng chúng ta cũng đã bị ông trời trừng phạt rồi... Một năm sau đó đứa con gái mà bọn ta yêu thương cũng mắc bệnh mà qua đời trong đau đớn... Bọn ta... Bọn ta..."

"Cho nên hai người mới cảm thấy tội lỗi... Mới đi tìm con gái của người mà các người đã hại chết đem về nuôi dưỡng để bù đắp tội lỗi của hai người... Haha..." Đến lúc này Triệu Huyền Vi mới biết được nguyên nhân thật sự mình may mắn được một gia đình giàu có nhận nuôi, được ăn sung mặc sướng, hoá ra tất cả đều là dùng máu và nước mắt của cha mẹ cô đổi lại.

Cô tuyệt tình hất tay mẹ Giản ra mà chạy nhanh ra khỏi nhà... Cô không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa, cô sợ mình sẽ bị ngột ngạt đến chết mất.

Giản Trung Khúc lờ mờ nghe được câu chuyện của bọn họ, hắn không hiểu mẹ mình và cô đang nói gì... Nhưng hắn biết nguyên nhân cô được nhận nuôi là vì ba mẹ cô đã bị ba mẹ hắn hại chết.

Tâm lý hắn lúc này không còn được vững vàng, hắn khó khăn hỏi ba mẹ mình:

"Chuyện này là sao? Ai hại chết ai? Vì sao Vi Vi lại nói như vậy?"

Ba Giản thở dài, ngã người xuống sô pha, ông biết cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, thật không ngờ sau hơn mười năm ông vẫn không giấu được. Ông trầm giọng trả lời Giản Trung Khúc:



"Mười hai năm trước ba và mẹ đến thành phố C công tác, giữa đêm hôm đó con gọi điện nói tiểu Nhu sốt cao... Ba mẹ gấp gáp trở về nhưng giữa đường trời mưa quá to không nhìn rõ được phía trước nên ba đã đâm phải một chiếc ô tô đi ngược chiều với mình..."

"Đó là xe của ba mẹ Vi Vi?" Giản Trung Khúc ngờ vực hỏi ba mình... Nếu thật sự là vậy, cái chết của ba mẹ Vi Vi ba anh chỉ là vô tình gây tai nạn, nếu như xin lỗi và bồi thường thoả đáng chẳng phải mọi chuyện đều êm đẹp sao?

"Ừm... Ba biết con đang nghĩ gì... Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vâỵ... Thời điểm đó ba đang tranh cử thị trưởng thành phố, nếu gây tai nạn chết người con nghĩ ba sẽ trúng cử sao... Vì sự ích kỷ của mình ba đã cố tình thúc đẩy vụ án khép lại nhanh chóng khiến cho ba mẹ của Vi Vi ra đi không minh bạch... Ba gửi một số tiền lớn để lo cho tương lai của hai chị em con bé, nhờ đó mà lấy được lòng người thành công ngồi lên chiếc ghế thị trưởng... Ba chỉ không ngờ họ hàng nhà họ lại là một đám người tham lam, bọn họ nuốt hết số tiền đó rồi đẩy hai đứa trẻ vào cô nhi viện... Cho đến khi Tiểu Nhu mất đi ba mẹ mới biết thế nào là nhân quả báo ứng, ba mẹ đã đi tìm tung tích của hai chị em nhưng chỉ còn có Vi Vi... Chị của con bé đã trốn khỏi cô nhi viện từ lâu."

Giản Trung Khúc lúc này thật sự không biết hai người trước mắt mình có còn là ba mẹ mà hắn một lòng kính trọng hay không? Họ có thể che giấu sự thật nhiều năm như vậy nuôi dưỡng bên mình đứa con gái của người mà họ đã vô tình hại chết, dù chỉ là vô tình nhưng những chuyện sau đó họ làm lại khiến người ta không thể nào chấp nhận được.

Giản Trung Khúc nhớ lại ngày đầu ba mẹ Giản đưa Triệu Huyền Vi về nhà, hắn còn khinh thường nhìn cô cho là cô chiếm lấy vị trí của em gái hắn, mắng cô là tu hú chiếm tổ, còn trào phúng gọi ba mẹ mình là bồ tát sống... Hoá ra chính gia đình hắn mới là người đoạt đi hạnh phúc và ánh sáng cả đời của cô.

Hắn nhìn ba mẹ mình mà không thể nói được lời nào, ngửa mặt lên trời để ép bản thân phải hít thở không khí trong gia đình mà hắn từng tôn thờ mà dùng mọi cách bảo vệ, hắn chạy ra khỏi nhà để đi tìm Triệu Huyền Vi. Hắn nợ cô không đơn giản chỉ là một đứa con đã mất mà còn là tính mạng của hai người thân sinh. Sự đền bù, chuộc lỗi của hắn bây giờ có bù đắp lại được những năm tháng tổn thương của cô hay không?

***

Triệu Huyền Vi thất thểu đi trên đường, cô không biết mình sẽ đi đâu về đâu, sự thật này quá đáng sợ khiến cô không tài nào chấp nhận nổi, cô coi những người đã hại chết ba mẹ cô thành gia đình của mình, yêu đứa con trai duy nhất của họ đến tê tâm liệt phế, cho đến khi biết được sự thật ngoài cắt đứt quan hệ với họ cô cũng chẳng thể làm gì... Cô vẫn không lừa gạt được trái tim mình, cô vẫn yêu Giản Trung Khúc rất nhiều...

Mưa lớn đột nhiên trút xuống như muốn gột rửa tâm hồn tội lỗi của cô, những giọt nước mắt cũng lẫn vào mưa mà biến mất, trên khuôn mặt cô gái chỉ còn nụ cười vặn vẹo đau đớn, thời khắc này đây linh hồn cô như chẳng còn trong thân xác cô nữa, nó đang phiêu bạt đi đến nơi mà ba mẹ cô nằm lại chứng kiến cảnh tượng đứa trẻ ôm lấy thân xác đầy máu của mẹ mình mà gào khóc trong vô vọng, cô cảm nhận được sự bi thảm của đứa trẻ đó vì nó chính là cô, cảm nhận được nỗi đau đã ngủ quên nhiều năm khiến cô càng mông lung và tuyệt vọng.

Chỉ khi tiếng hét hoảng sợ của Giản Trung Khúc vang lên bên tai cô mới giật mình thức tỉnh.

"Vi Vi... Tránh ra nhanh đi."

Đùng....

Kétttttt........

Triệu Huyền Vi không kịp phản ứng với tiếng gọi của Giản Trung Khúc, cô chỉ cảm thấy thân thể của mình bị văng xa ra mấy mét, rồi đau đớn nằm lại trên mặt đường, cô cảm nhận được máu trong cơ thể đang dần dần chảy ra... Hai chân cô đau quá... Cô nhìn thấy ba mẹ mình họ đang mỉm cười đưa tay về phía cô... Cô cũng nở nụ cười đưa tay vào trong không trung nắm lấy tay họ. Có lẽ cô sắp được gặp lại ba mẹ và con của mình... Thời khắc cuối cùng tuy đau đớn nhưng thật hạnh phúc.