Sự Dịu Dàng Cuối Cùng Của Em

Chương 47: Muốn cưới vợ




Cả Triệu Huyền Vi cùng Giản Trung Khúc đều giật mình nhìn về phía mẹ Giản, nhưng rất nhanh cả hai đã lấy lại bình tĩnh, dù sao họ cũng không làm chuyện ám muội gì...

Giản Trung Khúc đương nhiên là người lên tiếng trước, hắn nhẹ giọng trả lời mẹ Giản:

"Con vừa về tới... Thấy Vi Vi đang nấu mì nên muốn ăn chung."

Hắn vừa nói nhìn cô cười cười làm Triệu Huyền Vi nổi cả da gà da vịt lên hết, trong đầu cô lúc này chỉ có thể nghĩ được một chuyện... Hắn là muốn ăn mì chung hay đợi cô ăn mì xong rồi ăn cô...

Nghĩ đến thôi là thấy sợ, cô còn đang có em bé không thể để hắn làm càn được.

Triệu Huyền Vi vội vàng đứng dậy đổ hết số mì còn thừa vào sọt rác, bỏ tô dơ vào chậu rửa, xoay đầu nhìn mẹ Giản cười cười, tay làm ngôn ngữ ký hiệu:

"Con ăn xong rồi... Con lên ngủ nha mẹ."

Nói rồi cô vụt chạy đi mất, để lại Giản Trung Khúc ngơ ngác ngồi ở đó nhìn một loạt hành động nhanh như chớp của cô, giống như muốn chạy trốn khỏi hắn vậy.

Mẹ Giản cũng hơi ngờ ngợ nhìn theo bóng lưng Triệu Huyền Vi, bả cảm thấy mấy hôm nay cô rất lạ, nhưng lại không phát hiện được lạ ở điểm nào. Bà quay đầu nhìn Giản Trung Khúc lại thấy hắn đứng như trời chồng nhìn chằm chằm về phía cầu thang, bà hắng giọng lên tiếng:

"Nhìn gì mà nhìn mãi vậy... Ăn mì thì tự nấu mà ăn đi, mẹ lên ngủ tiếp đây..."

Bà vừa nói xong định rời đi thì nghe thấy Giản Trung Khúc ở phía sau khàn giọng gọi bà:

"Mẹ..."

"Chuyện gì?" Bà ngờ vực hỏi.



Giản Trung Khúc nhìn bà, đáy mắt hắn lúc này nói bình tĩnh cũng không phải nhưng bên trong lại không nhìn ra biên độ dao động.

Hắn hít một hơi thật dài, cao giọng trả lời bà:

"Con muốn lấy vợ..."

"..."

Mẹ Giản ngơ ngác nhìn hắn, bà không tin được vào tai mình, hắn đến một móng bạn gái còn không có, giờ lại bảo với bà muốn lấy vợ... Không lẽ chuyến công tác lần này hắn gặp phải chân ái sao? Về nhà liền đòi cưới ngay...

Bà tiến đến kéo hắn ngồi xuống ghế, bà cũng ngồi ngay bên cạnh, bà sợ nếu đứng nữa sẽ bị hắn làm cho sốc mà không có chỗ dựa.

Bà nhẹ giọng hỏi hắn: "lấy ai? Con có bạn gái bao giờ?"

Giản Trung Khúc không trả lời bà, hắn chỉ trầm giọng hỏi lại: "Mẹ có cho con lấy không?"

"Cho... Cho chứ..." Mẹ Giản vội cười nói, bà mong có cháu ẵm bồng từ lâu nhưng hắn hai mươi mấy tuổi vẫn không có bạn gái, bà còn nghĩ xu hướng tình dục của hắn có vấn đề... Giờ hắn tự đòi lấy vợ, sao bà không đồng ý cho được.

Giản Trung Khúc nghe bà nói như vậy, khoé môi liền nhếch lên một nụ cười thâm ý, hắn nhìn chằm chằm bà rồi nói:

"Vậy mẹ chuẩn bị sớm một chút đi... Con chẳng cần ngày lành tháng tốt gì cả, chỉ cần sớm đổi phòng cho Vi Vi là được..."

Hắn càng nói càng làm mẹ Giản rơi vào trạng thái nghi ngờ nhân sinh... Hắn lấy vợ thì liên quan gì đến việc Vi Vi đổi phòng. Bà chưa kịp hỏi hắn thì Giản Trung Khúc đã tặc lưỡi nói tiếp:

"Không cần đâu... Con vẫn là thích phòng em ấy hơn, con dọn qua đó cũng được..."

Mẹ Giản lúc này mới ngộ ra, hắn nói muốn cưới vợ, là cưới Vi Vi sao? Bà không dám tin suy nghĩ của mình, quá táo tợn rồi! Bà cố gắng lấy lại bình tĩnh... Lấp bấp hỏi hắn: "Con... Muốn lấy vợ... Là lấy ai? Vi Vi?"



"Thì lấy Vi Vi chứ lấy ai... Mẹ không được nuốt lời đâu, lúc nãy đã đồng ý rồi..." Giản Trung Khúc làm như không thấy sự hoang mang của mẹ mình, hắn thản nhiên trả lời.

Mẹ Giản bị hắn chọc cho tức chết, bà ôm ngực mình mà ngã ra ghế, chỉ tay vào mặt hắn mà mắng:

"Sao... Sao mày dám có suy nghĩ vậy hả... Con bé là..."

"Em ấy không phải em gái con... Càng không phải con của mẹ." Giản Trung Khúc biết mẹ hắn muốn nói gì, hắn không thích nghe hai từ đó chút nào nên liền cắt ngang lời mẹ hắn.

"Mày... Mày..." Mẹ Giản đứng phắt dậy muốn cho hắn một trận thì lại nghe hắn nói tiếp. "Mẹ có phản đối cũng vô dụng... Con ngủ cùng em ấy rồi... Không biết chừng trong bụng em ấy còn đang mang cháu nội của mẹ."

Hắn nhìn ánh mắt hốt hoảng của mẹ Giản một lúc, cảm thấy đả kích bà vậy là đủ rồi, nên xoa dịu một chút, hắn liền vịn vào vai bà, nhẹ giọng nói:

"Mẹ nghĩ đi... Mẹ xem Vi Vi như con gái, nếu sau này em ấy gả cho người khác, trở thành con nhà người ta, mẹ nở sao? Chi bằng gả cho con... Em ấy sẽ danh chính ngôn thuận trở thành con mẹ, ở bên mẹ cả đời... Quá tuyệt." Hắn vừa nói vừa cười cười, giống như đang dụ dỗ mẹ hắn đồng ý với âm mưu của hắn.

Mẹ Giản sau cơn chấn kinh nghe thấy mấy phân tích kia của hắn cũng cảm thấy hợp lý... Gả cho ai cũng vậy, gả cho con trai bà thì vẫn là con gái bà.

Bà gật gù, nhưng rồi lại ngẩng mặt hỏi hắn:

"Còn ba con thì sao? Vi Vi nữa... Con làm sao mà với con bé lại vậy vậy?" Bà vừa nói vừa lấy hai bàn tay vỗ vào nhau làm Giản Trung Khúc bật cười khanh khách.

Hắn nhỏ giọng trả lời bà: "Chuyện phía ba mẹ đừng lo, con sẽ giải quyết... Còn chuyện con cùng Vi Vi... Là con âm mưu đã lâu."

Bốp...

"Thằng cầm thú..." Hắn vừa nói xong đã bị mẹ giản tán mạnh vào đầu một cái rõ đau vì tội âm mưu với cô con gái bà nâng nhiu nhiều năm. Phòng hết đám vô danh tiểu tốt bên ngoài cũng không phòng được cầm thú tại gia.