Sự Dịu Dàng Cuối Cùng Của Em

Chương 39: Vô dụng




Trong một quán cafe nhỏ, Triệu Huyền Vi ngồi đối diện Trác Nhất Thành và Thẩm Khiết. Cuộc trò chuyện này nhìn thì tưởng rằng chỉ có Trác Nhất Thành và Triệu Huyền Vi nhưng thật ra người quan tâm nhất là Thẩm Khiết.

Thẩm Khiết đã vứt bỏ thù hận trong lòng mình, cô chỉ mong muốn được bình yên ở bên cạnh Trác Nhất Thành và chúc phúc cho Triệu Huyền Vi, nhưng nếu Trác Nhất Thành nói như vậy chẳng lẽ mối quan hệ giữa em gái cô và Giản Trung Khúc đang gặp vấn đề, điều này làm cô lo lắng đến tột cùng.

Trác Nhất Thành nhẹ giọng hỏi Triệu Huyền Vi:

"Em và Trung Khúc cãi nhau sao?"

Triệu Huyền Vi lắc đầu, rõ ràng tối hôm trước còn mặn nồng, hôm sau hắn lật mặt 180 độ đối xử với cô lạnh lùng, tàn nhẫn, cô thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô lấy giấy ra viết những gì mình muốn nói với Trác Nhất Thành:

"Em không biết... Một ngày em đi học về anh ấy liền đột nhiên trở nên như vậy, lạnh nhạt, hung dữ với em... Em không có cơ hội nào để hỏi anh ấy... Anh có thể tìm hiểu mọi chuyện giúp em không?"

Trác Nhất Thành thở dài, anh nói:

"Anh thật sự cũng không biết tại sao nó lại như vậy? Đột nhiên hay nổi cáu, mỗi lần anh nhắc đến tên em trước mặt nó, nó liền mắng cả anh, anh còn nghĩ là hai người đang giận nhau."

"..."

Triệu Huyền Vi cùng Trác Nhất Thành đều rơi vào trầm mặc, chỉ có Thẩm Khiết, lòng cô lúc này chỉ muốn đi tìm Giản Trung Khúc đánh cho hắn một trận chết tươi, có được em gái cô rồi lại lạnh nhạt với con bé, tên đểu cáng, cũng trách cô đã tạo cơ hội cho tên khốn đó. Nếu tìm được cơ hội cô nhất định sẽ cho hắn mắt tai mũi miệng, thất khiếu chảy máu.

***

Buổi tối ngày hôm sau mẹ Giản đã gọi Giản Trung Khúc đang cắm đầu trong công việc kia về nhà, hắn khó chịu khi thấy thấy Triệu Huyền Vi đang ngồi đối diện bà, hắn nhìn cô giống như kiểu muốn nói, "Tại sao lại ngồi ở đây, tôi không muốn ngồi gần cô."



Triệu Huyền Vi nhìn ánh mắt đó cũng rất biết điều mà đứng lên đi đến ngồi kế bên cạnh mẹ Giản, thấy cô đi rồi Giản Trung Khúc mới ngồi xuống ghế hỏi mẹ mình:

"Gọi con về có chuyện gì?"

Mẹ Giản nhìn thằng con trai cả tháng không gặp được mấy lần này mà tức anh ách, bà không biết thời gian gần đây nó làm sao mà lúc nào cũng trưng cái bộ mặt lạnh tanh đó khi về nhà.

Bà hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:

"Ông ngoại của con bị bệnh... Đáng lý mẹ phải về thăm ông, nhưng mà bên chỗ ba con lại cần mẹ qua cùng ông ấy giải quyết một số chuyện..."

"Nên mẹ bảo con đi." Giản Trung Khúc liếc mắt cắt ngang lời bà nói.

Mẹ Giản gật đầu, nhưng cũng nói tiếp thêm vài lời:

"Đưa Vi Vi đi cùng, bà ngoại nói rất nhớ con bé."

Giản Trung Khúc nhíu mày nhìn cô, rồi lại nhìn mẹ mình, đã không muốn ở riêng với cô bà còn bảo hắn đưa cô về quê ngoại, nhưng hắn nhớ lại bà ngoại mình, hắn cũng rất thương bà nếu bà thích cô như vậy hắn cũng không đành lòng mà làm bà buồn.

Hắn đứng phắt dậy, miệng lầm bầm "Phiền thật chứ." Rồi đi lên cầu thang, mẹ Giản còn định hỏi hắn rốt cuộc có đồng ý không thì hắn đã quay lại nhìn Triệu Huyền Vi lớn giọng nói:

"Sáng mai năm giờ sáng, dậy trễ thì tự mà đi bộ đến nhà bà đi."

"..."



***

Người nói trở mặt thì liền trở hết mọi mặt, lúc trước khi Triệu Huyền Vi ngồi trên xe Giản Trung Khúc hắn chưa qua giờ chạy quá 60km/h vậy mà giờ đây hắn cứ hơn 100km/h mà thẳng tiến làm cô sợ đến nổi không dám mở mắt nhìn về phía trước.

Giản Trung Khúc liếc cô một cái, nhếch miệng cười kiểu rất khinh bỉ, hắn không thèm giảm tốc độ còn cố tăng ga chạy nhanh hơn.

Triệu Huyền Vi lúc này đã không chịu nổi nữa, nhưng cô lại không mở miệng cầu xin hắn được, hiện tại cô có làm động tác tay hắn cũng có nhìn đâu.

Muốn khóc oà lên quá, mà bây giờ với thái độ của hắn với cô, cô mà khóc hắn sẽ vứt cô xuống xe mất, Triệu Huyền Vi chỉ có thể ép buộc mình phải suy nghĩ lung tung mới có thể quên đi việc mình đang ngồi trên một con xe với tốc độ dễ đi vào lòng đất này.

***

Bốn tiếng bị Giản Trung Khúc dày vò trên con xe của hắn, vừa đến nhà ngoại Triệu Huyền Vi đã không chịu đựng được nữa mà bước xuống xe nôn thốc nôn tháo hết những gì đã ăn lót dạ vào sáng nay.

Cô nôn đến đau rát cổ họng nhưng người đàn ông sau lưng vẫn nhàn nhã dựa vào xe mà nhìn cô khổ sở, một lúc sau khi cô mệt mỏi quay lại hắn mới nhìn cô cười lạnh nói:

"Yếu kém... Vô dụng, không làm được tính sự gì."

Cả người Triệu Huyền Vi đã mệt mỏi đến vô lực, nên cô không còn sức để quan tâm hắn nói gì nữa, cô chỉ khẽ cười một cái thay cho câu trả lời của mình.

Nhìn thấy cô như vậy hắn càng thêm tức giận, hừ một tiếng bỏ cô lại phía sau mà tự mình đi vào nhà ngoại trước.

Triệu Huyền Vi cũng chỉ biết cười khổ, bần thần đi theo hắn, tên này càng ngày càng đáng ghét, nhưng mà cô vẫn yêu hắn, yêu đến từng vết thương trong lòng đang rỉ máu vẫn không ngừng yêu.