Giản Trung Khúc chưa kịp hành động gì đã bị Triệu Huyền Vi đẩy ra, cô luống cuống mặc lại quần áo, đánh vào vai hắn rồi chỉ xuống gầm giường.
Giản Trung Khúc mặt đần thối nhìn cô, nhỏ giọng nói:
"Em muốn anh chui xuống đó?"
Triệu Huyền Vi liền khó chịu gật đầu, không đợi hắn kịp bỡ ngỡ nữa cô đã vội đẩy hắn lăn xuống giường, còn mình thì nhanh chóng chạy ra mở cửa cho mẹ Giản.
Mẹ Giản đem theo một ly sữa bò nóng bước vào phòng cô, nhìn thấy cả người cô đỏ ửng như con tôm luộc, bà lo lắng hỏi:
"Vi Vi... Sao mặt con đỏ vậy... Con bị sốt rồi sao?"
Triệu Huyền Vi giật mình, đảo mắt nhìn về phía gầm giường, nở nụ cười gượng gạo lắc đầu nhìn bà.
Mẹ Giản thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa, bà đưa ly sữa cho cô, nhẹ giọng nói:
"Sữa của con... Đừng có quên uống, sẽ không lớn nổi đâu."
Triệu Huyền Vi nhận ly sữa từ tay bà, dịu dàng cười, nhớ lại ly sữa vừa nãy Giản Trung Khúc mang lên cho cô, cô bất giác cảm thấy bị ngấy trong người, nhưng cũng ngoan ngoãn uống hết ly sữa bò ấy.
Mẹ Giản thấy cô đã uống hết, cười hiền xoa đầu cô rồi đi về phòng mình:
"Mẹ về đây... Ngủ sớm đi, đừng mãi lo vẽ truyện tranh mà thức đến sáng."
Cạch...
Tiếng cửa phòng đóng lại, một cái đầu đen thui ló ra từ gầm giường của cô, nếu không phải biết Giản Trung Khúc trốn ở dưới đó cô sẽ bị doạ chết mất.
Giản Trung Khúc lồm cồm bò dậy, đi đến cạnh cô, liếc mắt nhìn về phía cánh cửa đã đóng kín, rồi lại nhìn ly sữa trên tay cô mà bật cười:
"Hoá ra em mau lớn như vậy là vì đêm nào cũng không quên uống sữa..." Hắn vừa nói vừa lưu manh chạm lên ngực cô mà nắn bóp.
Triệu Huyền Vi cũng không muốn để cho hắn tiếp tục làm càn nữa, dù sao thì cô cũng mất hết hứng thú rồi, nếu mẹ gõ cửa lần nữa cô sẽ đứng tim mà chết trên người hắn không chừng.
Triệu Huyền Vi xoay người ra sau lưng hắn, dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra khỏi phòng mình.
Giản Trung Khúc có cảm giác hắn đang bị phũ, lúc nãy còn nồng nhiệt như thế, bây giờ lại trở mặt đuổi hắn đi.
Giản Trung Khúc khó chịu quay người lại ôm chặt lấy cô ép lên cửa, để hai tay cô bị khoá chặt hai bên, chóp mũi của hắn lưu manh cọ vào khắp khuôn mặt cô mà trêu chọc.
Được một lúc hắn mới buông cô ra, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô:
"May mà có mẹ... Nếu không anh phạm tội rồi... Lần này tha cho em, lần sau anh không chắc đâu."
Triệu Huyền Vi biết câu nói lần sau anh không chắc của hắn là có ý gì, hắn là chờ cô đủ cân, đủ tháng rồi đem đi mần thịt đây mà, quá độc ác.
Cô nhìn chằm chằm Giản Trung Khúc, không biết cô định làm gì mà lại chủ động nhướn người hôn lên môi hắn. Giản Trung Khúc hơi bất ngờ khi thấy cô lại chủ động hôn mình, hắn buông đôi tay đang khoá chặt hai cánh tay cô ra nâng mặt cô lên mà mút lấy, tận hưởng đôi môi ngon ngọt của cô gái mà hắn thích.
Cạch....
Tiếng cửa phòng lại lần nữa được mở ra, là Triệu Huyền Vi nhân lúc phân tán sự chú ý của hắn để hắn thả tự do cho tay cô mà mở cửa phòng. Không một động tác thừa cô xoay người lại, để lưng hắn hướng ra ngoài, đẩy mạnh hắn ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại.
"..."
Giản Trung Khúc lặng im ngỡ ngàng, hắn bị đá ra khỏi phòng cô một cách không thương tiếc, hắn không dám đập cửa để được vào trong lần nữa, nếu kinh động ba mẹ, hắn không chỉ bị đuổi ra khỏi phòng mà tệ nhất là ra khỏi nhà luôn không chừng.
***
Trái với không gian nóng bỏng, mập mờ của Giản Trung Khúc cùng Triệu Huyền Vi, Trác Nhất Thành sau khi kết thúc buổi tiệc sinh nhật của anh lại cô đơn ngồi uống rượu một mình.
Nếu là ngày trước sẽ luôn có thằng bạn thân Giản Trung Khúc uống rượu cùng anh, nhưng hiện giờ người ta đã có em gái khác bên cạnh. Anh xếp hạng hai nên chỉ đành lủi thủi, tạm bợ ở quán bar nhỏ này.
Chất rượu vàng óng, thêm vài viên đá lạnh, Trác Nhất Thành uống hết một ngụm liền cảm thấy đầu lưỡi hơi tê cay.
Nếu Giản Trung Khúc chọn trở thành một bác sĩ, thì Trác Nhất Thành lại theo nghiệp gia đình, quản lý công ty của ba anh. Thời niên thiếu của anh, theo Triệu Huyền Vi đánh giá anh là người ôn nhu, dịu dàng nhưng mà sự dịu dàng đó anh chỉ thể hiện trước mặt Triệu Huyền Vi, bởi vì anh thích ánh mắt thuần khiết, lương thiện của cô, càng quý cô vì cô là người ở bên Giản Trung Khúc, là người sẽ chửa lành trái tim lạnh băng của bạn mình, nên với cô anh luôn đặt sự ưu tiên vừa phải.
Trác Nhất Thành những năm nay luôn vì những gò bó của gia đình mà nội tâm ngày càng mệt mỏi, anh luôn tìm kiếm những cảm giác mới mẻ để giải toả, uống rượu cũng chỉ là một trong những việc giúp anh kiềm chế tâm trạng của mình.
Chai rượu của anh đã uống được một nửa, đôi mắt cũng đã mơ màng không có tiêu cự, Trác Nhất Thành định đứng dậy đi về thì một cô gái đã bước đến ngồi xuống cạnh anh.
"Em uống với anh được chứ?"