Sự Dịu Dàng Của Dạ Tổng

Chương 6: Bữa Ăn Trưa




-Ui!!

Cô giật mình lập tức quay ra phía sau,nhìn thấy bóng dáng quen thuộc hơn bao giờ hết.

-Em tìm phòng tôi à?

Dạ Quân Vương đi theo cô không tiếng động,liền ra hù dọa lấy vui.

Từ trước giờ anh vốn không có yêu đời như này,vậy mà từ lúc gặp cô anh lại nổi hứng trêu chọc.

-Anh!!!! Hôm nay tôi nhịn anh hơi nhiều rồi đấy!

Cô vung tập đập thẳng vào khuôn mặt hoàn hảo đó của anh.Nhưng anh lại không né mà để cô đập bụp vào mặt anh.Mặc dù hơi ran rát nhưng anh vẫn cố tỏ ra ổn.

-Ha, anh khinh tôi kém nên không muốn né sao?

-Sao em không nghĩ là tôi muốn em thỏa mãn chứ không phải tức giận với tôi?

-Thế sao anh không thử né?

Cô cười khẩy đáp lại

-Vậy lần sao tôi thử

Anh hơi nhếch môi

-Vậy phòng anh ở đâu để tôi ghé?!

-Đi theo tôi.

Cả hai bắt đầu đi,đi một đoạn ngắn đến cửa phòng rồi anh dừng lại.

-Đây là phòng của chúng ta sau này khi về đây chơi với ba mẹ,còn tôi có nhà riêng cơ.

-Ghê vậy sao?

Cô nhìn anh bằng ánh mắt cảm thán.

-Nhưng tôi thấy anh nói chữ "Chúng ta" nghe sến quá!

-Thế cứ coi em chưa nghe từ đấy đi!

Cô gật đầu

Bước vào phòng,một mùi thoang thoảng của hương trầm sộc vào mũi hai người.Cảm giác khá dễ chịu.

Nhìn chiếc cửa sổ bị rèm che khuất ánh sáng,cô lại gần mở ra.Căn phòng dường như u ám mà giờ đã có nhiều sức sống.



-Anh để phòng này không người dùng bao lâu rồi?

Cô mở rèm xong thì quay đầu hỏi

-Được mấy tháng rồi,nhưng vẫn có người vào lau và dọn dẹp nên trông còn sạch sẽ.



Cô lại gần mấy cái kệ gỗ gần đấy và gõ thử lên vài cái.Cảm thấy là gỗ xịn cô thốt lên:

-Nhà anh đúng là thừa tiền đấy,gỗ thế này tôi mang đi đóng tủ kính và làm trưng ở phòng khách còn hơn mang hẳn đi làm bàn như anh.

-Vậy mà nhà tôi toàn làm kệ,bàn ghế từ gỗ này đấy!

Anh phụt cười và tự đắc.

-Kinh khủng vậy?! Cắt cho tôi vài góc về làm trưng đi!

-Được,nếu em thích!

-Dạ tổng đây hào phóng quá trời rồi.Tôi còn chưa làm vợ anh!Thôi khi nào cưới anh lấy một phần đó làm hồi môn cũng được!

Anh thấy cô gái này khá vui tính nên lần nào nói chuyện với cô anh cũng rất nhiều lần nhoẻn miệng cười.

Hai người đứng chơi trong phòng một lúc thì Bà Dạ gọi xuống để ăn cơm.

Xuống nhà xong,cô thấy mọi người sắp dọn xong nên cô cũng ra giúp chút ít.

-"Lưu quản gia" gọi hai ông xuống nhà ăn cơm giúp tôi với!

Bà Dạ quay ra nói với người bên cạnh

-Dạ vâng.

Đây là Lưu quản gia,em trai của Dạ phu nhân.Ông về đây làm quản gia để lo cho gia đình chị gái mình nên cứ thế mà không kết hôn.

Lưu quản gia vừa lên gọi thì hai người cũng đã xuống.Kéo ghế ra và ngồi ăn cơm luôn.

-Thế tình hình cưới xin thế nào?

Ông Dạ nhìn mọi người rồi hỏi.

-Ngày cưới em đã đi xem trước rồi,tầm 2 tuần nữa khi chuẩn bị xong tiệc cưới ở nhà hàng nổi tiếng bên Châu Âu thì chúng ta sẽ khởi hành luôn. *Bà Dạ nhìn ông nói*

-Váy cô dâu tôi cũng xem rồi,chúng ta sẽ lấy một nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng trên thế giới để may.Chú rể cũng vậy! *Ông Lương nói*



-Con có đồng ý không?

Bà Lương nghe xong cảm thấy đã hài lòng nhưng vẫn có chút lo lắng nên liền quay sang nói với con gái mình

-Dạ vâng này là được rồi ạ.Vốn chỉ là hôn nhân chính trị,con không quan tâm!

Cô mỉm cười đồng ý

-Con xong sao là tốt rồi! *Ông Lương thở phào nhẹ nhõm*

-Còn con thì sao? *Bà Dạ đảo mắt nhìn Dạ Quân Vương*

-Con đồng ý,cứ vậy đi ạ!

*Xoảng*

Anh vừa dứt lời một tiếng vỡ chói tai vang từ bếp ra ngoài phòng ăn.

-Em đi xem ai làm vỡ đi,nhắc nhở họ còn,còn lần hai trực tiếp đuổi!

Bà Dạ nhìn em trai mình,nghiêm nghị nói.

Lưu quản gia nghe xong liền đi vào bếp.Ông nhìn thấy một cô gái đang ngồi bệt cạnh đống bát đổ vỡ.Lắc đầu rồi nhìn xuống

-Là cô đã làm vỡ?

-Dạ vâ-vâng ạ..

-Tự làm tự dọn,trong 10p nữa cái phòng này phải sạch sẽ,nghiêm cấm có vết bẩn không cô sẽ bị trực tiếp đuổi khỏi Dạ gia này đấy!

-Hức..hức

Lưu quản gia vừa nói xong thì cô gái đó khóc thút thít,bên ngoài phòng ăn còn nghe thấy được.

Nhưng vốn hai gia đình chẳng ai quan tâm đến chuyện hầu gái đó.Mọi người vẫn rôm rả nói chuyện.

-Bác quản gia..nhà con vốn nghèo khổ,được Dạ thiếu cho vào đây là một cái phúc.Ông bỏ qua cho con nhé?!

-Chị tôi nói đây là lần thứ nhất còn nhẹ tay với cô,lần thứ hai sẽ trực tiếp đuổi thẳng cổ!

Ông dõng dạc nói,lòng không chút lương tâm với cô gái nhỏ đang ngồi dưới kia.Nước mắt lấm lem hết khuôn mặt.

Đây là Lynis,nữ hầu chưa vào bao lâu của Dạ gia.Với mọi người thì cô gái này chỉ là một chấm nhỏ,không ai bắt chuyện hay hiểu được cô nên lúc cô gây chuyện chẳng biết thế nào,thế là không ai bênh.

Cũng ít ai hiểu được lý do cô gái này được vào Dạ gia,chỉ biết qua là được Dạ thiếu còn lương tâm nên cho vào làm hầu.

Và cũng ít ai biết,mục đích của cô ta là Dạ thiếu,Dạ Quân Vương!!!!