Sự Dịu Dàng Của Dạ Tổng

Chương 18: Bà Xã Tương Lai




Đợi một lúc cũng thấy Lương Hạ Khuê mở cửa phòng.Vừa bước ra ngoài cô thấy mặt anh khá cau có.

-Dạ Quân Vương..Anh có chuyện gì không tốt sao?

Nghe thấy giọng nói trong trẻo vang lên,anh mới nhìn xuống.

-Tôi đuổi việc cậu ta rồi.

Cậu ta? Ý anh nói là Mặc Tiến Tâm ư?

-Là trợ lý Mặc? Sao anh đuổi việc cậu ấy!?

-Người bị thứ tình cảm chi phối,không đáng ở cạnh để làm việc cho tôi.

Lương Hạ Khuê nhìn Dạ Quân Vương với ánh mắt khó hiểu,ai mà chả có lúc mù quáng,chẳng lẽ anh không phải người như vậy?

-Mà Lương Hạ Khuê,em thích mặc mấy cái bộ đồ như vậy sao?

Dạ Quân Vương đôi mắt dò xét nhìn xuống.

-Hả..?

-Ừm thì mấy bộ này hợp gu tôi mà,trông nó cư tê í!

-Vậy tôi vào thay quần áo.

-

Anh không nói gì nữa đi vào phòng đóng cửa cái rầm,đến cô cũng có hơi chút rùng mình.

...

Vậy là mai Lương Hạ Khuê đây phải về nước,cô khuôn mặt ỉu xìu vì nãy vừa nghe bố mẹ nói về được một tuần sẽ phải đi sang Châu Âu tổ chức lễ cưới.

Lễ cưới này chỉ có giới thượng lưu tham dự,thường dân thì không được phép bước chân vào,nếu muốn cũng phải có thẻ VIP++.

Cô thở dài rồi ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách.Bố mẹ của hai người đều về phòng ngủ hết rồi.



Thành thật mà nói cô chẳng muốn bố mẹ mình đi cùng vì lại gắn ghép cô với Dạ Quân Vương,xong cứ chiếm hết không gian riêng tư của cô mà ép cô ở cùng anh.

..

Gỡ bỏ dòng suy nghĩ cô lấy điện thoại ra,ngón tay như một thói quen vào Tiktok.

Vừa vào,đập vô mắt cô là hàng chục cái video nói về sự mất tích đầy bí ẩn của cô.

Lương Hạ Khuê không chịu nổi lại đành thoát ra,nằm xuống ghế.Cảm giác dễ chịu ập đến với cô nên cô cảm thấy thoải mái hơn bao nhiêu.

Nằm ngẫm nghĩ được một chút thì Dạ Quân Vương mở cửa,ngỏ ý mời cô vào phòng.

Lương Hạ Khuê hiểu ý vào phòng,hai mắt chạm nhau nhưng không nói với nhau một lời.Anh đóng cửa.

Hiện giờ anh chỉ quấn chiếc khăn quanh hông,một "body" quyến rũ lồ lộ ngay trước mắt cô làm cô thấy hơi nóng người.

-Trước mặt người con gái,anh vẫn hay để như này à?

Đôi mắt lạnh lùng của cô chĩa thẳng vào anh làm anh hơi rén,đành cười xòa.

-Tiểu thư nhỏ à,chỉ để trước mặt em thôi..Bà xã tương lai~

-Anh!!!Vô liêm sỉ.

Cô cau mày,khuôn mặt thẹn thùng kia biến mất làm anh có chút quê mùa.

-Hôm nay bận chơi,chưa hỏi chuyện.Quan hệ giữa anh và Hàn Oản Vân là như thế nào?

Cô nghiêm túc nhìn anh.

-Hàn Oản Vân từng là người cũ của tôi,nói thật chứ cô ta trước là một nhân viên nhỏ bé tại tập đoàn S,hồi đấy tôi có chút ngông cuồng đã sa vào lưới tình của cô ta.Dù lúc ấy là yêu nhau nhưng lại không giống yêu chút nào.Bởi vì tôi và cô ta đều bận bịu,chẳng dành thời gian,từ đó mà Hàn Oản Vân thường cáu ghét với tôi.Tôi ngày càng khó chịu trước tính cách đó nên đề xuất chia tay,đôi bên đều đồng ý thế là chấm hết..

Anh dõng dạc giải thích,từng chữ đều lọt vào tai cô.

-Vậy tại sao Hàn Oản Vân lại gọi mẹ anh là mẹ chồng tương lai cũ? Tôi nghĩ không đơn thuần là cô ta trêu đùa.

-À..Em cũng tinh thật..

Dạ Quân Vương cảm thán.



-Lưu Mỹ Huệ,mẹ tôi, từng là bạn thân của An Tư,mẹ của Hàn Oản Vân.Khi biết chúng tôi có mối tình với nhau thì mẹ tôi bảo cô ta cứ gọi bà là mẹ chồng tương lai,bà sẽ không cấm.Nên chính vì thế cô ta luôn miệng gọi vậy,đến khi chia tay cô ta mới quay lại xưng hô đầu là Dạ phu nhân.

Cô gật đầu hiểu ý.

-Vậy lý do anh đuổi trợ lý Mặc? Tôi thấy cậu ấy cũng tốt,chỉ là bị tình yêu che mờ,nhưng thực sự nó cũng không đáng để bị anh đuổi việc...Tôi còn chưa xin lỗi về việc tôi hất nước vào người cậu ấy..

Cô e thẹn,nói ra sự thật.

Anh bỗng phì cười.

-S-Sao anh cười chứ?!!

-Chuyện đó cậu ta sẽ không để ý và tôi cũng biết nó rồi.

Cô cúi đầu,hai bên má lại ửng hồng.

-Thôi..Chuyện cần hỏi cũng hỏi xong rồi,đi ngủ đi...

-Ừm..

Anh mỉm cười.Tay lấy điện thoại nhắn tin lại với Mặc Tiến Tâm rằng không cần cậu viết đơn nghỉ nữa.

...

*Ting..Ting...

Tin nhắn vang lên từ điện thoại Mặc Tiến Tâm trong không gian nhạc nhẽo xập xình.

Đúng vậy,Mặc Tiến Tâm đang ở quán bar nhằm giải tỏa áp lực mà mình đang gánh chịu.Bị người mình yêu từ chối,sếp đuổi việc,giờ còn gì trên đời nữa?Tình yêu,sự nghiệp..v..v.. đang dần quay lưng với cậu.

Sự đau khổ dẫn những dòng suy nghĩ này đến với cậu,bây giờ cậu muốn say..thật say..say đến khi không còn nhận thức được ở thế giới thực nữa,cậu cũng mệt mỏi lắm rồi ấy chứ,sao Dạ tổng lúc nào cũng ép cậu vào đường cùng vậy??

Giọt nước mắt lần nữa lăn dài trên má.

Từ xa,một cô gái với thân hình nóng bỏng đến bên cậu..

-Chàng trai à~đêm nay..muốn ở với chị không?