Đợi khi Lục Trường Sinh tỉnh lại thì đã là chuyện của nửa ngày sau.
Vừa mở mắt ra, Lục Trường Sinh liền nhìn thấy Quân Thường Tiếu đang lau mồ hôi cho y.
Ngay tức khắc, Lục Trường Sinh liền giật mình bật dậy. Phát hiện thân thể đã sạch sẽ thanh tân, vòng eo xanh tím cùng với hạ thể giống như đã được người thoa thuốc qua, vô cùng thoải mái, không còn cảm giác đau đớn như trước nữa.
Nhưng bởi vì vậy, y mới càng cảm thấy kinh nghi.
Là ai đã thanh tẩy thân thể, thoa thuốc, thay quần áo cho y chứ? Nếu đối phương đã làm giúp y, thì kia chẳng phải...việc y bị người bạo cúc...đối phương cũng sẽ biết rồi sao?
Gần như trong tích tắc, Lục Trường Sinh liền bắt lấy tay Quân Thường Tiếu :"Sư tôn, là ai thay y phục cho ta..."
Đã sớm ngờ tới Lục Trường Sinh sẽ hỏi câu này, Quân Thường Tiếu liền ý vị không rõ nhìn xem y. Một lát sau, ngay khi y đều sắp nhảy cẩng lên tận trời, hắn mới nói :"Đừng lo, là vi sư."
Nhưng lời này của hắn không chỉ không khiến Lục Trường Sinh cảm thấy an tâm, trái lại lại càng xấu hổ hơn.
\#Bị sư tôn phát hiện bản thân bị người bạo cúc thì phải làm sao? Online chờ, rất cấp bách.
"Sư tôn, việc đó..."
"Không sao, vi sư giúp ngươi giữ bí mật, sẽ không để người thứ ba biết được. Hài tử đáng thương, ủy khuất cho ngươi rồi." Không để Lục Trường Sinh nói xong, Quân Thường Tiếu đã trực tiếp ôm chầm lấy y. Nhẹ nhàng vuốt lưng y, vỗ về.
Mặc dù không mấy ưa thích Quân Thường Tiếu, nhưng Lục Trường Sinh cũng không thể không thừa nhận, ở tiền kỳ, hắn quả thật là đối với nhị đồ đệ này vô cùng yêu thương. Ít nhất là vẫn rất đáng tin.
Ở sau lưng Lục Trường Sinh, ánh mắt Quân Thường Tiếu vẫn luôn đong đầy ý cười...cười trên nỗi đau của người khác.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Năm ngày sau.
Cuộc sống của Lục Trường Sinh vẫn tương đối bình lặng. Chuyện xảy ra ở trong bí cảnh ngày đó, chỉ trở thành một khúc nhạc dạo trong cuộc đời y. Những người khác cũng đều ăn ý, không nhắc tới hay hỏi thăm y về việc đó nữa.
Hôm nay, tu vi của Lục Trường Sinh rốt cuộc cũng có chỗ tinh tiến. Đột phá Kim Đan trung kỳ.
Mở mắt ra, khẽ vươn vai nới lỏng gân cốt, Lục Trường Sinh liền bước xuống giường đá, chuẩn bị xuất quan.
Hôm nay là trung thu, y vẫn còn nhớ rõ bản thân đã hẹn Hàn Thiên đi chơi. Nếu bởi vì tiếp tục bế quan mà thất hứa với đối phương, thì quả thật là có chút không tốt.
Đi không lâu, Lục Trường Sinh liền ghé qua Tĩnh Tâm cư tìm Hàn Thiên.
Tĩnh Tâm cư nằm cách Tĩnh Xu viện của Lục Trường Sinh không xa. Đưa mắt liếc nhìn đều là ngợp trời hồng sắc của lá phong đỏ. Cảnh đẹp hữu tình, thu hút ánh mắt người khác.
Đọc qua nguyên tác, Lục Trường Sinh biết rõ vì sao nơi này lại có nhiều cây phong như vậy.
Rất đơn giản, bởi vì Quân Thường Tiếu ưa thích, nên Hàn Thiên liền trồng.
Vừa bước vào, Lục Trường Sinh rất nhanh liền đã tìm tới Hàn Thiên.
Hắn lúc này đang cởi trần, từng khối bắp thịt săn chắc cứ vậy phơi bày ra không khí. Cơ bắp không quá khoa trương, nhưng lại ẩn chứa vô tận mỹ cảm. Bởi vì đứng dưới mặt trời, nên trên làn da màu đồng nhạt cũng phủ lên một tầng mồ hôi.
Hormone nam tính phiêu phù trong không khí, khiến Lục Trường Sinh dám khẳng định. Chỉ cần thời khắc này có thiếu nữ đi ngang qua, thì chắc chắn sẽ thét chói tai, trực tiếp phun máu mũi.
Lúc này, Hàn Thiên vẫn đang cặm cụi cưa gỗ, chưa phát hiện sự xuất hiện của y.
Lục Trường Sinh nhón chân, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn. Sau đó bất ngờ vỗ vai một cái :"Sư Đệ!"
Hàn Thiên giật mình, xém chút liền cưa vào trên tay. Nhưng quái lạ là cũng không tức giận mắng mỏ Lục Trường Sinh như lúc trước. Mà chỉ bất đắc dĩ quay đầu.
"Sư Tỷ."
"Ân." Mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng Lục Trường Sinh cũng không nghĩ nhiều. Hứng thú bừng bừng hỏi hắn :"Ngươi đang làm gì vậy?"
"Bàn trà của sư tôn bị hỏng. Ta đang làm một cái khác cho ngài ấy."
Nghe Hàn Thiên nói, Lục Trường Sinh liền bĩu môi, ở trong lòng thầm mắng một tiếng : liếm cẩu.
\( Liếm cẩu có hai loại hàm nghĩa :
\-T1 : trong vấn đề tình cảm, biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn cứ đi lấy lòng đối phương.
\-T2 : chỉ kẻ hay a dua nịnh hót.\)
"Ngươi bận như vậy rồi. Vậy tối nay có thời gian đi chơi với ta không?" Lục Trường Sinh cảm thấy bản thân nhất định phải hỏi rõ vấn đề này.
Nhìn Lục Trường Sinh, lại nhìn đống gỗ trên đất. Hàn Thiên liền lập tức đáp lại :"Mấy canh giờ nữa là ta làm xong rồi. Giờ Dậu ngươi cứ đứng dưới chân núi đợi ta đi. Làm xong ta xuống ngay."
\( Giờ Dậu : 17h \- 19h\)
"Tốt. Vậy giờ Dậu ta đợi ngươi." Tiếu dung sáng lạn, Lục Trường Sinh liền gật đầu thật mạnh. Sau đó còn không quên giơ lên nắm đấm, ra vẻ hung ác đe doạ :"Ngươi nhớ đến đúng giờ đó. Nếu dám đến trễ, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ."
Nhìn thấy hành động trẻ con, ấu trĩ của Lục Trường Sinh, Hàn Thiên cũng không khống chế nổi mà câu môi, sủng nịch đáp.
"Tốt. Ta sẽ đến sớm."
Thoắt cái, hai canh giờ liền đã trôi qua. Bóng đêm dần dần buông xuống, tà dương rơi vào trên vai Hàn Thiên.
Đóng xong cây đinh cuối cùng, hắn liền khoác vào áo ngoài. Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, hắn vác lấy ghế gỗ, chuẩn bị mang sang thiên điện trên chủ phong cho Quân Thường Tiếu. Tranh thủ thời gian phó ước với Lục Trường Sinh.
Viện xá của Quân Thường Tiếu trang trí vô cùng thanh nhã. Lầu vọng nguyệt xây trên gò núi cao. Trước sân trồng một gốc phong đỏ cao lớn, hùng vĩ.
Lúc Hàn Thiên bước vào, Quân Thường Tiếu đang ngồi đọc sách, đôi mắt chuyên chú, một thân bạch y nghiêm trang, cao quý ưu nhã.
"Sư tôn, ta mang ghế đến cho người."
Nghe Hàn Thiên nói, Quân Thường Tiếu cũng chẳng nâng mắt. Chỉ nhàn nhạt ứng phó một câu :"Để ở đó đi, ngươi có lòng rồi."
Có lẽ đã quen thuộc với thái độ lãnh đạm của Quân Thường Tiếu, Hàn Thiên chỉ thở dài một hơi, cũng không thất lạc như lúc đầu nữa. Nghe theo lời hắn, đem ghế gỗ đặt đến cạnh bàn trà.
"Nếu không còn chuyện gì nữa, đồ nhi xin cáo lui trước."
"Đi?" Quân Thường Tiếu nghi ngờ đạo. Bình thường Hàn Thiên không phải đều muốn tìm cớ để được ở lại bên cạnh hắn sao? Hôm nay vì sao nói đi là đi rồi?
Thấy Quân Thường Tiếu nghi hoặc, Hàn Thiên cũng không giấu giếm bẩm báo :"Ta cùng Sư Tỷ có hẹn xuống núi chơi trung thu. Hiện tại đã sắp tới giờ rồi, cho nên..."
"Hôm nay là trung thu sao?" Cắt đứt lời hắn nói, Quân Thường Tiếu liền nhíu mày đem quyển sách đặt xuống, tựa như ảo não thở dài :"Aiz, đúng là tuổi tác lớn nên mau quên rồi."
"Ở đây có một bình trà Phổ Nhĩ, ngươi có muốn bồi vi sư thưởng trà, ngắm trăng hay không?"
Hàn Thiên bị sự ưu ái bất ngờ của Quân Thường Tiếu làm cho ngây ra. Muốn mở miệng chối từ :"Ta..."
"Thôi được rồi, ta hiểu. Người trẻ tuổi các ngươi làm sao lại chịu nổi nhàm chán đến bồi một cái lão nhân như ta kia chứ." Quân Thường Tiếu ưu sầu nói, khiến người không đành lòng cự tuyệt.
Rốt cuộc, Hàn Thiên vẫn là không nỡ để cho thần minh trong lòng mình phải đau buồn. Cho nên, chỉ có thể cắn răng bảo :"Sư tôn đừng nói thế, được ở bên cạnh sư tôn chính là phúc phận của ta, tuyệt không nhàm chán."
"Thật sao?" Mi mắt cong cong, Quân Thường Tiếu liền đạm nhiên cười, tha thiết nhìn Hàn Thiên :"Hàn Thiên, đa tạ ngươi."
\*\*Ta hiện tại chỉ có hai chữ để phát biểu cảm nghĩ của mình về trường hợp này :"Ha hả."