Edit: Tiểu Vũ
Ngày hôm sau, Lý Úc nhìn thấy Nguyệt Bạch Liên, ánh mắt kinh ngạc, sau đó chuyển thành cay đắng.
Suy tính âm thầm của hắn bị nhìn thấu rồi, hắn chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Nguyệt Bạch Liên dựa theo mệnh lệnh, đi tới trường luyện võ có rất nhiều đệ tử, giả vờ bản thân đang xem đệ tử luyện võ. Nàng biết sau lưng có ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Có Lý Úc, cũng có người của Vũ Tiên môn.
Đệ tử ước định thành thân cùng nàng đi tới tìm nàng nói chuyện như cũ.
Nguyệt Bạch Liên nhìn hắn, trong mắt có chút phức tạp.
Dụ dỗ đệ tử, là nhiệm vụ bố trí cho nàng.
Nhưng hắn dành cả tấm chân tình cho nàng. Nàng không muốn hắn nhìn thấy mình nhập ma, cũng không muốn khiến hắn bị tổn thương.
Nguyệt Bạch Liên cong khóe miệng, lộ ra nụ cười thích hợp.
Nàng nói với đệ tử kia, muốn ăn bánh ngọt hoa tuyết trong trấn Vô Thường dưới núi.
Ánh mắt đệ tử kia kỳ quái nhìn Nguyệt Bạch Liên, trước giờ nàng chưa từng nói với hắn muốn mua thứ gì. Nhưng hắn cũng không nghĩ sâu, gật gật đầu rồi rời đi.
Nguyệt Bạch Liên nhìn bóng người hắn nhanh chóng biến mất ở trước mắt, lúc đang muốn xoay người lại thì chạm phải ánh mắt phức tạp của Lý Úc.
Nàng khẽ nhếch khóe miệng, là một nụ cười mỉm cực nhạt.
Nàng xoay người, tiếp tục tùy ý đặt tầm mắt ở một nơi nào đó. Nàng sợ hãi, nhưng bây giờ trong lòng bỗng nhiên lại có chút yên tâm.
Hắn ở sau lưng nhìn nàng.
Tâm tình Nguyệt Bạch Liên chợt bình thản, nàng ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng bên trên, phía dưới là tu sĩ trẻ tuổi tinh thần phấn chấn náo nhiệt ồn ào.
Nàng nghĩ nếu A Cố của mình có thể bình an trở lại, có lẽ cũng sẽ giống như bọn họ, bái nhập môn hạ nào đó, dưới ánh mặt trời, tu tập tu luyện, đổ mồ hôi ròng ròng, sau này có thể trở thành lực lượng trung kiên của giang hồ.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại chua xót.
Chỉ là viễn cảnh đó, nàng không nhìn thấy được nữa.Tương lai của A Cố cũng sẽ không bao giờ có bóng hình nàng nữa.
Nguyệt Bạch Liên chợt nhắm hai mắt lại.
Mặt trời ngả về Tây, nàng đi trên đường. Bỗng nhiên có một luồng cảm giác rất không ổn xông vào tim, đồng tử nàng co rút, trong lúc hốt hoảng, nàng chỉ kịp quay đầu, muốn tìm bóng dáng quen thuộc.
Sau đó nàng mất đi ý thức.
Trường luyện võ náo loạn một trận.
Có người hô lên ma nhân, có người kêu cứu mạng, còn có một giọng nam nhân lớn tiếng hô lên tránh ra!
Khoảng một nén hương sau, Nguyệt Bạch Liên ngã xuống.
Có người đến xem mạch đập của nàng, đã tắt thở rồi.
Mọi người bàn bạc sôi nổi.
Lý Âm dẫn một đám người đến, nâng nàng đi, đồng thời lệnh cho các đệ tử ở nguyên tại chỗ.
Lý Úc ngồi trầm mặc nhìn thi thể trong phòng không có bất kỳ hô hấp nào.
Không biết qua bao lâu, Lý Âm đẩy cửa ra.
“Tìm được một người của Vũ Tiên môn.” Lý Âm đi thẳng vào vấn đề.
Lý Úc không nói gì.
Hắn đưa tay sờ tay người kia, không có nhiệt độ cơ thể con người.
Hắn quay đầu: “Nàng thật sự sẽ còn tỉnh lại sao?” Lý Úc nhíu mày hỏi.
Sau khi Nguyệt Bạch Liên nhập ma mất đi lý trí, là hắn bảo tất cả mọi người tránh ra, sau đó nghĩ mọi biện pháp nhét viên thuốc vào miệng nàng. May thay, trước khi càng nhiều người đến, nàng đã “tắt thở” rồi.
“Sẽ tỉnh. Ngươi ở lại đây trông chừng nàng ấy, Lệnh Thanh làm xong việc sẽ trở lại nơi này.” Lý Âm nói chắc như đinh đóng cột.
Thực ra hắn còn muốn nói, Quý Dương cũng trở về, chuyện về ma nhân hỏi hắn càng tốt hơn.
Có điều hắn thấy Lý Úc đã không thể nghe thêm bất kỳ lời nào khác, vậy nên bỏ qua.
Lý Âm làm chủ việc giấu diếm, tìm một địa phương cho bọn họ ở lại, đợi nhóm người Thạch Lệnh Thanh trở về.
Thạch Lệnh Thanh không đuổi kịp Quý Dương, nên thẳng một đường đuổi tới đào nguyên.
____________
Editor: Từ chương sau mối quan hệ giữa hai người có chuyển biến rồi