8.
Đầu tôi choáng váng, tôi khóc đến khi thiếp đi, đến khi tỉnh dậy ngoài cửa sổ trời đã tối đen như mực, thì ra tôi đã ngủ quên cả ngày.
Khi tôi mở cửa, chiếc đèn chùm lộng lẫy làm tôi chói đau mắt, không gian giống như một thế giới hoàn toàn khác với căn phòng mờ ảo và tối tăm của cô bảo mẫu.
Tiếng cười của Ngữ Thanh và mẹ trong nhà vọng đến từ xa, không ai để ý đến tôi.
Tôi thấy tâm trạng mẹ tôi rất tốt, ngay cả Trình Thần cũng không xấu tính nữa.
Trình Ngữ Thanh đang cầm một chiếc túi Birkin mới nhất, với vẻ ngây ngất không thể che giấu trên khuôn mặt.
"Cái túi này đắt lắm mẹ ơi, sao mẹ tốt với con thế!"
Trình Ngữ Thanh đứng khỏi ghế, quàng tay qua cổ mẹ và hôn vào má mẹ và nói: "Con yêu mẹ chet đi được!"
Mẹ nhìn vẻ nũng nịu của Trình Ngữ Thanh, bà nheo mắt cười nói: "Một cái túi chẳng là gì cả. Mọi thứ ở đây đều thuộc về con. Con gái yêu quý của mẹ đã chịu nhiều đau khổ nhiều năm như vậy rồi."
Trình Ngữ Thanh đang định nói cái gì, đột nhiên nhìn thấy tôi ở bên cạnh, lập tức im lặng.
Mọi người nhìn sang, như thể bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của tôi. Tôi xấu hổ, không biết có nên đến đó không.
Nhưng tôi rất đói, thật sự rất đói. Cả ngày nay tôi chưa ăn gì từ sáng đến giờ, bụng cồn cào, tôi không chịu được nữa. Thế nên tôi cười ngượng nghịu và ngồi vào chỗ của mình.
Chỉ nhìn một cái là tôi đã choáng váng. Bàn ăn đầy ắp ẩm thực Hồ Nam nhưng tôi trước giờ không ăn đồ cay. Đầu bếp thay đổi nhanh quá...
Tôi còn nhớ hồi nhỏ, đầu bếp không biết nên đã làm món burger tôm hơi cay, tôi cắn một miếng, cay đến mức phát khóc, mẹ tôi tức giận, từ đó bàn ăn trong nhà họ Trình luôn là đồ thanh đạm.
Nhớ lúc đó ba Trình phàn nàn chửi bậy, mẹ luôn bênh vực tôi, nói rằng ăn nhạt dưỡng nhan.
Nhưng giờ đây, trên bàn đầy ớt xanh đỏ, như muốn nhắc nhở tôi, tôi đã không còn là tôi ngày xưa nữa rồi.
Trình Thần cười nhạt liếc nhìn tôi, còn mẹ cau mày, rõ ràng là không vui.
Tôi khẽ thở dài một hơi, tống chỗ đồ ăn đỏ rực ấy vào miệng.
"Chị ơi, sao chị chưa chào hỏi mẹ mà đã ăn rồi, có phải chị có ý kiến gì với mọi người không?”
Giọng Ngữ Thanh ấm ức, đầy vị trà.
"Đúng vậy, tôi còn tưởng Trình đại tiểu thư chuẩn bị tuyệt thực thanh tịnh chứ.”
Trình Thần ác độc tiếp lời, vẻ mặt đầy vẻ thích thú.
Mẹ tôi nghe vậy liền ném đũa không hài lòng, nhìn tôi chằm chằm: "Sao trước đây mẹ không nhận ra con vô học như vậy nhỉ?"
Tôi cố nhịn vị cay nồng xộc lên đau nhức, cúi đầu. Thấy tôi không trả lời, Ngữ Thanh quyết định đổ thêm dầu vào lửa: "Mẹ nhìn xem, chị gái chắc chắn có ý kiến với con, huhu.."
"Được rồi được rồi, con yêu, mặc kệ nó."
Mẹ ôm Ngữ Thanh, trừng mắt tôi có chút bất mãn, còn có vẻ chán ghét.
Khi biết tôi không phải con gái ruột của bà, ban đầu bà nhất quyết đuổi tôi ra ngoài, nhưng ba Trình không đồng ý nên chỉ đành giữ tôi lại, nhưng điều này không ngăn được bà ghét tôi.
Nhìn vào ánh mắt chán ghét của bà, tôi chỉ đành nói: "Xin lỗi, Trình phu nhân, xin lỗi em gái."
9.
Tôi không hiểu, cho dù không phải ruột thịt sinh ra, nhưng dù sao cũng sớm chiều bên nhau suốt 18 năm, cho dù nuôi chó, thì cũng có chút tình cảm.
Nhưng giờ đây, mối quan hệ huyết thống bị đào ra, tình thân 18 năm dường như bỗng chốc biến mất, mọi thứ đều trở thành giả dối.
Nếu là trước đây, tôi sẽ chọn cách cãi lại, giống như ngày xưa cho dù không ra dáng một tiểu thư, dù có tùy hứng một chút, dù có đánh nhau kịch liệt với anh trai mình cũng nhất định cãi lại.
Tuy nhiên, từ lúc biết mình không phải con gái ruột nhà họ Trình, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó kéo tôi lại, khiến tôi không thể phản kháng.
Tôi muốn cãi lại, tôi muốn bào chữa cho mình, nhưng tôi chỉ kìm nén trong lồng ngực không thể nói ra. Bất cứ khi nào tôi muốn làm điều này, cơ thể tôi sẽ nhẫn nhịn chịu đựng giống như một phản ứng tự nhiên vậy.
Dường như có một giọng nói vô hình nào đó nói với tôi: "Trình Nguyệt, đây mới là dáng vẻ cô cần phải có."
Tôi phải như thế nào đây? Bởi vì tôi bị người khác đánh tráo nên phải trả lại tất cả cho Ngữ Thanh sao?
Nếu tôi là cô nhi viện mồ côi đưa tới, tại sao không thể tìm thấy bất kỳ hồ sơ liên quan nào?
Cha mẹ ruột của tôi đâu rồi? Họ liệu có đau khổ đến đêm không ngủ nổi vì lạc mất tôi không?
Rõ ràng tôi cũng là nạn nhân! Những suy nghĩ ấy cứ vương vấn trong đầu tôi, như thể có hai “tôi” đang đánh nhau. Một người muốn phản kháng, để tôi rời khỏi nhà họ Trình, một người khác dạy tôi phải nhẫn nhịn. sau đó người thứ hai đã chiến thắng, tôi chỉ đành cúi đầu ăn tiếp.
10.
Một người không ăn được cay như tôi bị cay đến mức đầu lưỡi bỏng rát, cổ họng cũng đau,trong lồng ngực nóng như có l ửa đ ốt.
Tôi đi tới lấy cốc nước trên bàn, Trình Thần không nói không rằng đụng vào tôi. Cốc nước đầy đổ lên cánh tay Trình Ngữ Thanh.
"A!! A!! Nước sôi, bỏng..."
Trình Ngữ Thanh hét lên giãy nảy, nước mắt rơi.
“Ngữ Thanh, con đừng sợ!?" Mẹ nhanh chóng nắm lấy tay cô ta.
“Bốp”
"Con khốn!"
Mẹ mắng và tát thật mạnh vào mặt tôi: “Sao mày ác độc thế!”
Người hầu vội vàng đi tìm hộp thuốc, khung cảnh vô cùng hoảng loạn.
Làm sao có thể như vậy? Ngay cả sữa cũng chỉ được hâm nóng ở 55°C, trên bàn ăn của nhà họ Trình sao có thể có nước sôi? Tôi có chút hụt hẫng.
"Không phải con, con không..."
Mẹ trả lời tôi bằng một cái tát khác.
Ác độc sao? Rõ ràng không phải tôi. Rõ ràng tôi không hề làm gì cả. Đầu óc tôi choáng váng và đau như búa bổ, vừa muốn thanh minh, lại không thể thốt ra điều gì nữa.
11.
Ngữ Thanh được đưa đến bệnh viện, cô ta khóc như lê hoa đái vũ.
Tôi đi theo như một phạm nhân. Sau khi bác sĩ chẩn đoán, ông kê đơn thuốc, nói không nghiêm trọng.
"... Theo kết quả khám nghiệm thì không có chuyện gì cả. Để an toàn, tôi đã kê thuốc trị bỏng."
Bác sĩ điều trị là người quen cũ của gia đình họ Trình, là bác sĩ Văn tuy còn trẻ nhưng là chuyên gia đã du học nhiều năm và được mời về với mức lương cao làm bác sĩ riêng.
"Nhưng tôi đau quá! sao có thể không có chuyện gì được, ông không khám kĩ đúng không!"
Ỷ vào tình yêu thương của mẹ, Ngữ Thanh hét lên.
"Đúng vậy, bác sĩ Văn, một cốc nước sôi lớn đổ vào sao có thể không nghiêm trọng? Một đứa con gái như Thanh Thanh nhỡ để lại sẹo thì sao"
Mẹ lo lắng hỏi bác sĩ.
"Nước sôi?" Bác sĩ Văn sửng sốt một chút, nhìn dáng vẻ của Ngữ Thanh, đang định nói gì đó, lại bị ánh mắt Trình Thần cảnh cáo.
Dường như hiểu ra điều gì, bác sĩ Văn nói: “Tôi sẽ kê một ít thuốc để ngăn ngừa sẹo.” Trình Ngữ Thanh hài lòng gật đầu, lại bắt đầu làm điệu bộ với mẹ mình.
Bác sĩ Văn vô thức cau mày, xem ra làm việc cho các gia tộc giàu có cũng cần chú ý đến việc tranh giành tình cảm như vậy, rõ ràng nhiệt độ nước không vượt quá 70 độ, nếu được đưa đến đây muộn hơn một chút có khi không còn vết bỏng nào, vậy mà cô ta lại khóc nức nở như thế.
“Đều là lỗi của Trình Nguyệt, nhất định mày cố ý!” Mẹ mắng tôi mà không thèm quan tâm đến sự có mặt của người ngoài.
“Mày đúng là thứ sao chổi độc ác, Trình gia chúng ta có lòng tốt thu nhận mày, thế mà mày lại oán hận Thanh Thanh, tạt nước sôi vào Thanh Thanh!"
Mẹ vô cùng tức giận, đẩy mạnh đầu tôi. Một tiếng “rầm” vang lên, không hề báo trước, gáy tôi đập vào bức tường trắng của bệnh viện.
Một vệt m áu đỏ tươi chảy xuống, cực kỳ chói mắt. Một khoảnh khắc trống rỗng. Tôi nghe thấy tiếng hét của Trình Ngữ Thanh, âm thanh ồn ào, Trình Thần tựa hồ đang nói gì đó với tôi, tiếng ù ù trong tai tôi dường như không có thật.
Cơn đau kéo dài hơn mười giây mới bắt đầu phát huy tác dụng. Tôi quỳ xuống và che đầu. Đầu tôi đau nhức như thể có gì đó nổ tung trong đầu, rất khó chịu.
Đột nhiên mọi chuyện trở nên rõ ràng. Tất cả đều là giả, chắc chắn đều là giả..
Thế giới này là giả tạo, và 18 năm cuộc đời của tôi chỉ để mở đường cho thảm kịch này. Tôi là nhân vật ở trong một cuốn tiểu thuyết ngược mà thôi.