Sự Cố Lãng Mạn

Sự Cố Lãng Mạn - Chương 57: Chương 57




Edit: Hừa; Beta: Pate.

Sau khi Hạng Tuyết đi đến khách sạn thu dọn đồ đạc thay An Minh Tri xong, cô gọi điện cho câu hỏi nên mang chỗ đồ này đến đâu, cô biết An Minh Tri đã dọn ra ngoài ở, địa chỉ của căn nhà mới cô cũng biết, chỉ có điều cô không rõ cậu muốn đưa đến căn nhà đó hay là vẫn đưa đến chỗ của Trịnh Dụ Chương.

Lúc cô gọi điện thoại đến, An Minh Tri còn đang ở bệnh viện, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Cứ đưa đến chỗ của anh trước đi.”

“Vâng, buổi chiều em sẽ đưa đến. Anh Tiểu An, anh không bị thương chứ?” 

An Minh Tri theo bản năng nhìn xuống bụng của mình, đáp: “Anh không sao đâu, có làm lỡ việc quay phim của đoàn không?”

“Em đã nói với đạo diễn rồi, bây giờ mọi người vẫn đang quay phim bình thường ạ.”

Không vì cậu mà làm lỡ tiến độ quay phim là tốt rồi, cúp điện thoại, An Minh Tri lập tức tự mình gọi điện thoại cho đạo diễn để xin lỗi. Lần này không phải là lỗi của tổ phim giống như lần trước nữa, mà do chính cậu gây ra, may mà không liên lụy đến toàn bộ đoàn phim.

Trước khi đi viện trưởng Dư dặn dò rất nhiều điều cần phải chú ý, hai người lắng nghe rất nghiêm túc, sau đó ông xác nhận cơ thể An Minh Tri không có vấn đề gì nữa mới cho phép hai người rời khỏi bệnh viện.

Trịnh Dụ Chương để tài xế đến lái xe, tài xế cứ tưởng là đi về căn biệt thự như bình thường. Lúc này An Minh Tri đang gọi điện thoại cho Ngụy Minh, thương lượng với anh về lịch trình sau này, để dời hết công việc.

Ngụy Minh nghe xong cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng hai ngày trước An Minh Tri còn nói là muốn kiếm nhiều vai diễn hơn mà?

Mà đương nhiên An Minh Tri cũng không thể khai thật với anh, chỉ nói: “Sức khỏe em có chút vấn đề.”

“Vấn đề gì?” Ngụy Minh sốt sắng hỏi, “Cậu bị thương hả? Hay là vẫn chưa khỏi bệnh?”

“Anh Ngụy, đừng lo lắng quá, không phải bệnh nặng đâu, chỉ là em muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian thôi.” An Minh Tri nói, “Mấy lịch trình hiện giờ thì cứ dời ra sau hết đi, còn vào nửa cuối năm sau nếu có kịch bản nào thì anh để mắt giúp em.”

Ngụy Minh kinh ngạc hỏi: “Nghỉ một năm lận hả? Minh Tri này, không phải là do anh Ngụy của cậu lắm mồm, nhưng cậu cũng biết tình hình trong giới hiện nay rồi. Đừng nói là một năm, chỉ cần hai, ba tháng không xuất hiện thì cũng sẽ bị người hâm mộ quên mất đấy. Hiện giờ người mới ngày càng…”

An Minh Tri ngắt lời anh: “Anh Ngụy, em biết mà.” 

“Thật sự sức khỏe cậu không gặp vấn đề gì nghiêm trọng đấy chứ?” 

“Không có gì đâu, đúng lúc em cũng muốn nghỉ ngơi. Hai bộ phim em đóng năm ngoái bây giờ vẫn chưa chiếu, dự định là sẽ chiếu vào kỳ nghỉ đông năm nay với mùa xuân năm sau, vẫn có thể lo liệu được.” 

“Vậy thì được rồi, anh sẽ đem mấy bộ đang phân vân đẩy về sau hết.” Ngụy Minh hỏi, “Vậy còn《Tỏa Thanh Thu》thì sao, không diễn luôn hả? hai ngày nữa là có buổi chọn vai rồi, kịch bản này hay như vậy, bỏ thì tiếc lắm.” 

Chính kịch bản này cũng làm An Minh Tri băn khoăn, cậu thật sự rất thích nó, giống như bộ 《Tổ chim》vậy, cậu đã hạ quyết tâm muốn giành vai diễn này, nhưng mà bây giờ…

Cậu xoa bụng một cái, nhóc con này xuất hiện không đúng lúc chút nào. Đành do dự nói: “Anh Ngụy, bộ này anh cứ giữ lại giúp em, em sẽ suy nghĩ thêm.”

Ở trong điện thoại Ngụy Minh nở nụ cười: “Được rồi, anh sẽ giữ lại cho cậu.” 

Không khí trong xe hơi khá ngộp, Anh Minh Tri vốn đã hơi say xe, bây giờ dạ dày cậu đang nhộn nhạo không ngừng, cậu bụm miệng muốn ói nhưng không thể ói ở đây được.

Trịnh Dụ Chương giúp cậu mở cửa sổ thông gió, nhẹ giọng hỏi: “Khó chịu ở đâu à?”

“Ừm.” An Minh Tri uống một hớp nước, nhìn ra khung cảnh ngoài cửa xe.

Trịnh Dụ Chương lấy từ trong túi ra vài viên kẹo ô mai, xé mở bọc kẹo: “Đây.”

An Minh Tri không ngờ hắn lại mang trên người mấy thứ này, ngậm một viên vào miệng, cậu hỏi hắn: “Anh mua hả?”

“Lúc nãy anh đang đứng nghe viện trưởng Dư nói về tình trạng của em thì bên cạnh có một người phụ nữ cũng đang mang thai nghe thấy, nên cô ấy lén đưa cho anh mấy viên.” Trịnh Dụ Chương ôm eo cậu, “Hồi đó mang thai Dương Dương em cũng thích ăn chua, trong nhà lúc nào cũng có ô mai.”

Thân hình của An Minh Tri vẫn chưa có gì thay đổi, hắn chỉ cần một vòng tay là có thể ôm trọn cậu, thật là gầy.

“Có thật không?” An Minh Tri không nhớ được, cậu vốn đã không thích ăn chua, “Lúc đó em thích ăn cái gì?”

“Kể ra thì có hơi nhiều đấy.”

“Anh kể rõ lại đi.” Hắn khơi dậy sự tò mò của An Minh Tri. Trước đây cậu rất thích ăn uống, còn là một tín đồ đam mê ẩm thực, nhưng sau khi cậu đóng phim trong thời gian dài, ăn uống không điều độ dẫn đến đau dạ dày, thành ra sau này chỉ ăn nhiều một chút là cảm thấy khó chịu.

Trịnh Dụ Chương nhíu mày, lúc mang thai thì khẩu vị của An Minh Tri mỗi ngày là một kiểu khác nhau, không tài nào đoán được, hôm nay ghét món này, ngày mai lại muốn ăn món đó, khó hầu hạ vô cùng.

“Anh nhớ lúc đó em thích ăn bánh hạt dẻ* với bánh sầu riêng mềm**, còn có…”

Khuôn mặt An Minh Tri lộ vẻ khó tin, “Em thích ăn bánh sầu riêng á?”

“Đúng rồi, nên là mỗi lần tan làm về nhà anh đều chạy đi mua cho em.”

“Nhưng em chưa bao giờ ăn sầu riêng.” Bao gồm cả những thứ có vị sầu riêng.

Trịnh Dụ Chương nói: “Nhưng thực sự lúc đó em rất thích ăn bánh sầu riêng, anh đi mua nhiều đến mức ông chủ còn nhớ mặt, ngày nào cũng chừa sẵn một phần cho anh.”

An Minh Tri buồn bực: “Sao có thể chứ?”

Khẩu vị của người mang thai thay đổi rất nhiều, điều này cậu cũng biết. Chị họ của cậu lúc mang thai ăn cực kỳ nhiều, một người phụ nữ nhỏ nhắn như vậy cuối cùng đã sinh ra một nhóc con mập hơn sáu cân.

Mà những lời Trịnh Dụ Chương kể dường như không phải là khẩu vị thay đổi mà là biến thành một người khác luôn rồi.

Trịnh Dụ Chương thấy cậu như vậy, hắn vuốt ve bàn tay cậu: “Bác sĩ nói chuyện này rất bình thường, muốn ăn cái gì thì cứ ăn cái đó.”

Không chỉ khẩu vị, mà sau khi mang thai Dương Dương, tính khí của An Minh Tri cũng thay đổi, tâm tình của cậu lúc mưa lúc nắng, mới nãy vừa ăn vừa cười nói rất vui vẻ, một lúc sau đã lén trốn trong phòng ủ rũ rồi. Trịnh Dụ Chương có hỏi bác sĩ thì ông bảo là do ảnh hưởng của progesterone, cho nên chuyện này rất bình thường, cả việc khẩu vị thay đổi cũng vậy.

Có lần hơn nửa đêm, An Minh Tri ngủ không được vì tự nhiên lại thèm ăn hoành thánh ở trước cửa trường cũ. Lúc đi học cậu thường hay ăn ở quán hoành thánh đó, bây giờ đã tốt nghiệp được mấy năm rồi, không biết tại sao lại nhớ đến hương vị của nó, làm cậu thèm cực kỳ.

Khi ấy Trịnh Dương Dương đã được năm tháng rồi, lúc An Minh Tri nằm đắp chăn đã thấy được phần bụng tròn tròn nhô lên, vừa lo lắng vừa hoảng sợ ngủ không yên, mà càng không ngủ được thì càng thèm.

Trịnh Dụ Chương đang ngủ say thì bị cậu đánh thức, hắn mở rèm cửa: “Sao em không ngủ đi?”

An Minh Tri gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Em muốn ăn.”

“Đói bụng à?” Trịnh Dụ Chương hơi tỉnh táo lại được một chút, đứng dậy tìm vài món cho cậu ăn nhưng An Minh Tri đều không chịu. Cuối cùng hắn đành nói: “Hay anh nấu một bát mì cho em nhé?”

An Minh Tri nói: “Thôi không cần đâu. Tự nhiên em thèm ăn thôi, muốn ăn hoành thánh ở trường cũ ấy.”

Trịnh Dụ Chương hỏi: “Ở đâu cơ?”

“Ở đằng sau trường đó, có một quán hoành thánh rất nhỏ, lần trước em dẫn anh đến ăn rồi có nhớ không?” An Minh Tri dựa vào đầu giường, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không biết quán đó có bị đổi chủ khác không nhỉ?”

Lúc này Trịnh Dụ Chương mới nhớ đến, quán hoành đó tuy nhỏ mà ăn rất ngon, giá rẻ nữa cho nên mấy đứa sinh viên rất thích, lúc An Minh Tri chưa tốt nghiệp cũng có dẫn hắn đến ăn hai lần.

Trịnh Dụ Chương lấy cho cậu vài món ăn vặt nhưng An Minh Tri không muốn ăn, cậu làm bé ngoan nằm xuống ngủ tiếp. Tuy rằng cậu đang thèm nhưng bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, người ta cũng không có mở cửa bán. Huống chi trường học nằm ở phía Tây thành phố gần với vùng ngoại ô, mà chỗ họ đang ở cách đó cả nửa thành phố.

Sáng hôm sau An Minh Tri dậy rất sớm nhưng không thấy Trịnh Dụ Chương đâu, bởi vì hắn đang đi mua hoành thánh cho cậu chứ đâu.

Trịnh Dụ Chương đến đó rất sớm, đứng xếp hàng đầu tiên trước cửa quán, sớm hơn cả bọn học sinh nữa. Ông chủ thấy hắn không giống nhân viên văn phòng bình thường, lúc ông chủ hỏi hắn muốn ăn cái gì hắn không biết, nên hắn đành lấy nhân bắp ngô với tôm nõn mỗi thứ một phần. Trong khi chờ nấu hoành thánh, ông chủ trò chuyện với hắn mới biết được thì ra người yêu của hắn từng là học sinh của trường học bên cạnh này, bây giờ đang mang bầu nên thèm ăn hoành thánh của ông.

An Minh Tri không biết chuyện này, cậu tưởng là Trịnh Dụ Chương đã đến công ty. Cho đến khi cậu nấu đồ ăn sáng xong, vừa ăn được một nửa thì Trịnh Dụ Chương trở về.

Trịnh Dụ Chương lại gần hôn cậu một cái, đặt phần hoành thánh lên bàn, hỏi: “Sao hôm nay em dậy sớm vậy?”

“Hả, anh mới đi đâu đấy?” An Minh Tri gắp nửa trái trứng gà bỏ vào miệng, hai má phồng lên.

Tô hoành thánh được đặt trong túi giữ nhiệt nên vẫn còn nóng, Trịnh Dụ Chương mở hộp ra, mùi thơm lập tức tỏa ra khắp phòng, “Anh đến trường em, không phải em muốn ăn hoành thánh ở đó sao?”

Đôi mắt An Minh Tri sáng rực lên, thực ra sau khi ngủ một giấc thì cậu không còn quá thèm nữa, nhưng vẫn bị hơi nóng từ tô mì bốc lên làm cho đôi mắt rưng rưng.

Trịnh Dụ Chương cởi áo khoác ngồi xuống cùng ăn sáng với cậu, “Anh không biết em muốn ăn gì nên anh lấy cả hai loại.”

Hắn đoán lúc đó An Minh Tri vẫn đang ngủ nên không đánh thức cậu dậy.

Chuyện này cứ tiếp diễn vài tháng, An Minh Tri luôn luôn ở trong tình trạng này, hôm nay muốn ăn cái này, ngày mai lại muốn ăn cái kia, có lúc mua về rồi thì cậu lại không muốn ăn nữa, nếu như không ngon, không chính gốc thì cậu sẽ không ăn được.

Trong khoảng thời gian đó, bao nhiêu sự kiên nhẫn của Trịnh Dụ Chương đều bị cậu bào mòn sạch hết, nhưng hắn có thể làm được gì chứ, trong bụng của tổ tông nhà hắn là một tổ tông nhỏ hơn mà.

Ngồi trên xe được một quãng đường An Minh Tri cảm thấy không đúng, đây là đường đi đến biệt thự mà? Lúc nãy lên xe cậu cũng chưa nói gì, nên bây giờ cậu nói địa chỉ nhà mới của mình để tài xế chở tới đó.

Trịnh Dụ Chương tưởng cậu nói muốn về nhà là về nhà của bọn họ: “Chúng ta không về nhà à?”

An Minh Tri nói: “Em muốn về chỗ của em trước đã.”

Trịnh Dụ Chương nhướng mày: “Tới lấy đồ em để bên đó đó về hả?”

“Không, em muốn ở chỗ đó một thời gian.” An Minh Tri nói, “Em trả tiền thuê nhà cho nửa năm mất rồi.”

Thế mà lại không muốn về nhà với hắn, Trịnh Dụ Chương hơi buồn bực. Nhưng tình trạng bây giờ của An Minh Tri Làm sao hắn có thể yên tâm để cậu ở một mình chứ?

Trịnh Dụ Chương suy nghĩ một lúc: “Để em ở một mình anh không yên tâm, không thì anh chuyển đến ở với em nhé?”

“Vậy tụi Dương Dương phải làm sao bây giờ?”

“Cho tụi nhỏ qua đây ở luôn.”

An Minh Tri bật cười: “Vậy cả dì giúp việc và Trinh Trinh cũng phải chuyển qua, đi tới đi lui cực khổ như vậy, cuối cùng cũng y chang như bên biệt thự.”

“Vậy tại sao em không muốn về nhà?” Trịnh Dụ Chương hỏi.

An Minh Tri cúi đầu không nói, ngón tay cậu xoắn quýt vào nhau, có hơi căng thẳng. Thực ra cậu không muốn nhiều người chú ý đến mình, rồi họ đối xử với cậu giống như động vật quý hiếm, cảm giác không hề dễ chịu chút nào.

Trịnh Dụ Chương nắm lấy ngón tay cậu: “Sao nào?”

An Minh Tri nói ra nỗi lo lắng của mình, Trịnh Dụ Chương suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy trước tiên mình đừng nói cho bọn họ biết, cứ sinh hoạt như bình thường thôi, được không?”

“Nhưng sớm muộn gì bọn họ cũng biết.”

“Thì lúc đó chúng ta lại dọn ra ngoài ở. Nhưng Trinh Trinh với Dương Dương đều là những người thân nhất với em, còn dì giúp việc làm ở nhà chúng ta được mười mấy năm rồi, cũng coi như người nhà mình mà. Bọn họ sẽ không dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn em, nếu như đến cả bọn anh mà em cũng không thể tin tưởng, thì em muốn tin ai?”

An Minh Tri ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt của Trịnh Dụ Chương rất kiên định.

Một lát sau cậu lại nói: “Bây giờ em lại muốn mua một căn nhà, rộng một chút, không cần vị trí đẹp đâu, chỉ cần giao thông thuận tiện là được rồi.”

Căn nhà trước kia Trịnh Dụ Chương mua cho cậu, cậu đã cho người ta thuê lại, thành ra bây giờ cũng tích góp được một khoản tiền nên muốn mua thêm nhà. 

“Sao tự nhiên em lại muốn mua nhà?” Trịnh Dụ Chương hỏi: “Muốn đầu tư hả?”

An Minh Tri lắc đầu, nói không phải.

“Vậy em mua làm gì?”

Hắn không ngờ An Minh Tri lại nghiêm túc nói rằng: “Để lần sau chúng ta cãi nhau thì em không cần đi thuê phòng ở bên ngoài.”

“…” Trịnh Dụ Chương cạn lời, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Được, anh tìm nhà giúp em.”

Lúc này mới An Minh Tri bật cười, lâu lắm rồi trên gương mặt cậu không có nét rạng rỡ đến thế: “Em nói đùa thôi mà, chỉ là em muốn đổi một nơi ở mới, giống như là… một khởi đầu mới vậy.”

Từ ghế ngồi của mình Trịnh Dụ Chương sang chiếm lấy ghế ngồi của cậu, hôn cậu một cái, nói: “Được.”