Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 51




[ 49]

***

Mọi điều trong cuộc sống mà bạn cho là đương nhiên nhưng có lẽ lại là sự khắc nghiệt ở trong mắt người khác khi không đạt được.

Cho nên, khi còn sống trong những năm tháng may mắn như thế, đừng chỉ mãi ngước nhìn về sự đẹp đẽ của đại thế giới mà cũng nên cảm nhận đôi chút về đại thế giới vô tình.

Bạn chớ nên tin rằng cuộc sống luôn theo một trật tự, để tránh cho đến khi nó trở nên hỗn loạn và phức tạp lên thì lúc đó bạn lại không có chốn để dung thân, không có nơi để ẩn nấp.

***

Đột nhiên Tuệ Tử đánh tôi khiến tôi không thể nào kịp trở tay.

Thật ra vốn tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý là cô ấy sẽ không dễ dàng chấp nhận, chỉ là không ngờ cô ấy lại phản ứng quá khích đến như vậy.

Có lẽ là do cách thức biểu đạt của tôi không đúng hoặc cũng có lẽ là do thái độ của tôi chưa tốt.

Cho nên, cái tát kia của Tuệ Tử cũng không làm cho mặt tôi đau nhưng cô ấy lại làm tôi đau lòng.

Cho đến khi tôi lần nữa từ từ hòa hoãn lại, chỉ biết liều mạng gọi điện cho Tuệ Tử, nhưng bất kể tôi gọi thế nào đi nữa thì cô ấy cũng không chịu nghe máy.

Vì vậy, không nhịn được quay lại vùi lên người An Nhiên, dùng sức ôm lấy chị, tựa như chỉ có ôm chị thì mới có thể chấp nhận và xoa dịu được sự bi thương không cách nào trút đi.

An Nhiên không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi.

Qua một lúc lâu tôi mới lên tiếng: "Làm sao đây? Tuệ Tử không chịu nghe điện thoại, em lo cho cậu ấy."

An Nhiên nhẹ nhàng xoa đầu tôi, nói: "Đừng lo, hay là chị gọi cho Joe hỏi thử?" Chị hỏi tôi.

"Nếu gọi cho Joe phải nói thế nào đây? Lỡ như cũng làm cho anh ấy lo lắng theo thì sao được." Tôi nghĩ là tôi đã bị phản ứng của Tuệ Tử làm cho sợ hãi rồi.

"Vậy chúng ta lái xe đến nhà Tuệ Tử xem được không?... Ít nhất... biết được em ấy đã về nhà thì cũng yên tâm."

"Được. Em nghe theo lời chị." Tôi nghĩ nghĩ rồi nhanh chóng đồng ý với chị.

Nói xong, An Nhiên lái xe đi đến nhà của Tuệ Tử.

***

Trên đường đi, tôi lại gọi thêm vài cuộc cho Tuệ Tử, không ngoài dự đoán, cô ấy vẫn không nghe máy.

Nhưng, khi sắp đến nhà Tuệ Tử, đột nhiên cô ấy gửi đến cho tôi một tin nhắn.

Viết là:【Đánh cậu, mình xin lỗi, xin hãy cho mình một ít thời gian.】

Nhận được tin nhắn của cô ấy, biết cô ấy an toàn tôi cũng thấy yên tâm, còn vấn đề cô ấy có chịu hiểu cho chuyện của chúng tôi hay không tôi đã không còn cảm thấy lo lắng nhiều như trước.

Vì vậy, thở một hơi nhẹ nhõm thật dài.

***

Sau đó, tôi đem tin nhắn này đọc cho An Nhiên, chị nghe xong cũng rõ ràng thở phào một hơi.

Tiếp đến, hai người chúng tôi đều không nói gì thêm.

An Nhiên tiếp tục lái xe, tôi không hỏi chị rốt cuộc muốn đi đâu, chị cũng không hỏi tôi muốn đi nơi nào, cứ như vậy mà chạy thẳng một đường.

Bởi vì, cả hai chúng tôi, trong lòng ai cũng cất giấu nhiều cảm xúc, hoặc bất lực hoặc thiếu kiên nhẫn, hoặc đau buồn hoặc uất ức.

Tôi biết là chị đang cho tôi thời gian để bình tĩnh trở lại, chị cũng biết tôi cần thời gian để nhìn nhận mọi việc.

***

Khi xe dừng lại, tôi không biết đã qua bao lâu, cũng không biết chị đang dừng xe ở nơi nào.

Đến khi tôi nghe thấy chị nhẹ nhàng hỏi tôi, tôi mới biết được mình đã không nói gì một lúc lâu

"Có muốn đi bộ một lúc hay không?" Chị nhẹ nhàng hỏi tôi, giọng nói điềm mỹ trong chốc lát đã kéo tôi ra khỏi một đống hỗn độn.

"Chúng ta về nhà đi, em muốn về nhà." Nói xong tôi rất đáng thương nhìn chị.

"Được, chúng ta về nhà." Chị đưa tay đến khẽ vuốt mặt tôi, không hề do dự đồng ý với tôi, nhưng tôi vẫn thấy được sự lo lắng và không nỡ trong ánh mắt đó.

***

Chị thật sự không hỏi tôi, đưa tôi đến nhà của chị, nắm lấy tay tôi từ bãi đổ xe cho đến khi vào nhà, chúng tôi không ai nói gì, không nhớ rõ lúc ấy rốt cuộc tâm tình như thế nào, chỉ biết rõ ràng chị đã truyền cho tôi một sự kiên định hay nói khác hơn là một sự an tâm từ bàn tay của chị.

Cho nên, vừa vào đến cửa tôi liền ôm chặc lấy chị, rất sợ chỉ trong nháy mắt chị sẽ biến mất không thấy đâu.

Chị vỗ lưng tôi, ôn nhu nói với tôi: "Sao thế? Có phải là đang rất buồn."

"Chị đừng bỏ em đi có được không." Tôi không trực tiếp trả lời chị, bởi vì trong lòng tôi, từng đợt từng đợt âu lo và sợ hãi đang không ngừng kéo đến.

"Đồ ngốc! Không phải chị đã nói với em là chị sẽ không rời bỏ em rồi sao." Giọng nói đầy ấm áp và kiên định.

Tôi đột nhiên nghĩ đến câu nói trước kia chị đã từng nói với tôi: Có lẽ trong trong tương lai, cuộc sống tình cảm của chúng ta chỉ có cô đơn mỗi hai người chúng ta.

Nghĩ như vậy, lập tức tôi đau buồn mà rơi nước mắt.

An Nhiên vẫn lẳng lặng ôm tôi, lát sau mới từ từ lên tiếng: "Phi Phi, đã thiệt thòi cho em. Chị biết cái tát của Tuệ Tử làm em đau, nhưng nhất định em ấy cũng đau không thua gì em. Chị biết em không hề trách em ấy đúng không?"

"Em đương nhiên không trách cậu ấy." Tôi ra sức gật đầu nói tiếp.

"Em biết cậu ấy rất tốt với em, từ những sự quan tâm và lo lắng ngày thường của cậu ấy em có thể cảm nhận được, em không phải là người không có lương tâm, chỉ là cái tát kia làm cho em rất đau lòng."

"Chị biết, Phi Phi. Chỉ là chúng ta không có quyền yêu cầu bất kì ai nhất định phải chấp nhận chuyện tình cảm của chúng ta một cách dễ dàng hay thậm chí xem như đó là một chuyện rất đương nhiên, có đúng không?"

Chị vừa kiên nhẫn phân tích để an ủi tôi vừa buông tôi kéo tôi sang bên kia ngồi xuống sofa.

An Nhiên luôn như vậy, thời thời khắc khắc đều tích cực chỉ dạy cho tôi cách bình thản mà đối nhân xử thế, không nên có thái độ xử sự một cách bốc đồng.

"Nhưng cậu ấy cũng không có quyền đánh em!" Tôi vẫn còn một chút kích động, phản bác chị.

"Em ấy đánh em là em ấy không đúng, hơn nữa cái tát đó còn làm chị rất đau lòng, thậm chí rất tức giận. Nhưng mà Phi Phi, chúng ta không thể trách cứ Tuệ Tử, bởi vì do chúng ta muốn em ấy chấp nhận, cho nên tất cả những phản ứng của em ấy chúng ta phải cam chịu, sau đó đi nghĩ cách để giải quyết vấn đề. Nhất định Tuệ Tử chỉ là xúc động nhất thời nên mới làm như vậy, còn ra tay đánh em, cứ để cho em ấy một ít thời gian để bình tĩnh, tin chắc là em ấy sẽ hiểu thôi."

"Nhưng nếu như cậy ấy không chịu hiểu thì chúng ta lên làm gì?" Bị những lời nói đó của chị làm cho bình tĩnh trở lại.

"Mặc kệ là em ấy có chịu hiểu hay không, chúng ta vẫn là chúng ta." Nghe một câu này, tôi tựa như đã thông suốt tất cả.

Thì ra, cái mà tôi đang lo sợ nhất chỉ là An Nhiên sẽ dao động và rời bỏ.

Hiện tại, chị đã cho tôi một viên thuốc an thần, còn gì mà băn khoăn nữa.

Vì vậy, vừa rồi còn thất hồn lạc phách ngay lập tức lại trở nên lòng tin tràn đầy.

***

Cho nên, có lẽ ngày tháng chính là sự luân hồi như thế, mà, không hề được chọn lựa.

_________________________