Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 15




Trên đường đến sân bay đi công tác, tôi rất muốn gửi một tin cho An Nhiên. Nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy nếu như cứ nhắn cho người ta như thế rất kỳ quái.

Cho nên cứ vậy mà bỏ qua.

Nhưng lúc đang chờ lên máy bay, An Nhiên lại phát tin nhắn đến cho tôi.

“Nhất lộ bình an.” Bốn chữ đơn giản không thể đơn giản hơn. Nhưng trong đó lại chứ không biết bao nhiêu nhớ nhung và không nỡ.

“Chờ em trở lại.”

Tôi kích động hồi âm dòng chữ này, nhìn qua như có như không mập mờ.

Tuy bay về Trung Quốc chỉ ngắn ngủi có mấy giờ, nhưng với tôi có lẽ thật sự là một đường gian khó.  

Tôi không thích ngồi máy bay, nhất là ngồi máy bay một mình.

Cái cảm giác lơ lửng không ở trung, chân không chạm đất khiến người ta cảm thấy không có chút an toàn nào.

Thế nhưng trong cái cabin nho nhỏ này của máy bay lại chính là nơi mà tôi và An Nhiên lần đầu thân mật.  

Máy bay hạ cánh tôi liền trực tiếp đi đến công ty. Nghĩ là xử lý nhanh công việc thì buổi tối có thể tìm Mia để đi ăn đi uống.

Kết quả hưng phấn quá mức cho nên quên luôn việc nhắn tin báo bình an cho An Nhiên. Phải nói là lá gan tôi cũng đủ to.

Xế chiều, tôi chạy đến chờ ở dưới lầu công ty của Mia trước giờ cô ấy tan sở. Lần này về nước tôi không nói trước cho cô ấy biết.

Thấy cô ấy đang xuống, trên người còn đeo thêm cái túi lớn, tôi biết hôm nay cô ấy muốn đi tập thể hình.  

Tôi vèo một cái liền bay đến trước mặt cô ấy. Cô ấy hoảng hồn, vừa há miệng như sắp nổi bão thì phát hiện ra đó là tôi, liền điên cuồng la to a a a a a a a. Tôi cũng a a a a a a la to theo cô ấy.

Đúng là hai nữ nhân bị điên. Ha ha.

“Đi thôi. Chỗ cũ?” Không cần nhiều lời, cô ấy hiểu tôi nhất ở chỗ này.

“Đi mau đi mau, lão nương đây ở bên kia không ăn được, thèm đến chết rồi.”  Tôi thật không thể chờ thêm nữa.

Đang lúc tôi và Mia đang ăn uống, điện thoại di động tôi vang lên một tiếng, chắc là tin nhắn. Tôi cũng không để ý đến.

Thật ra, ngoài thời gian làm việc, tôi và An Nhiên, cả hai đều không thích động đến điện thoại, cũng không thích dùng điện thoại làm công cụ trò chuyện.

Cho nên, vào những lúc đó, nếu như không gọi điện thoại mà muốn tìm tôi ngay lập tức thì có hơi khó.

Nhưng mà bây giờ tôi cũng không dám lơ đi điện thoại. Cái này nói sau.

Chúng tôi tiếp tục ăn uống một lúc lâu, bởi vì tôi thật sự đã quả no nên đề nghị hai đứa đi bộ một chút.  

Đang đi đột nhiên Mia nói: “Có muốn gọi Ảnh tỷ ra tìm quán rượu nào đó làm vài ly không?”

Nghe đến hai chữ Ảnh tỷ này, lập tức theo phản xạ tôi nghĩ đến An Nhiên, sau đó bắt đầu xoay điện thoại.

Linh cảm nói với tôi, lẽ nào tin nhắn khi nãy là An Nhiên gửi cho tôi.

Quả nhiên, có một tin nhắn An Nhiên gửi tới cho tôi. Chính xác là 1 tiếng trước.

“Đến nơi an toàn rồi sao?”

Nhìn thấy tin nhắn này, đột nhiên tôi rất giận bản thân, tại sao lại quên chủ động nhắn cho chị ấy.

Bởi vì tin nhắn này của chị, tâm tình đi uống rượu của tôi cũng tan tành. Để Mia đưa tôi về chỗ ở.  

Lý do là: Đã trễ thế này chỉ gọi Ảnh tỷ đến thì không có thành ý, hẹn lại hôm khác.  

May mà Mia đối với đề nghị của tôi đều hữu cầu tất ứng. Không hỏi nhiều cũng không khuyên nhiều.  

Mia xe chạy như bay trên đường cao tốc, tôi ngồi trong xe không muốn nói gì cũng không trả lời tin nhắn của An Nhiên.

Nhìn thành phố đã từng rất quên thuộc này, đột nhiên trong lòng tôi hiện lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.  

Bắc Kinh, thành phố này là nơi tôi đã sinh sống trước khi đi nước ngoài.

Rất nhiều thanh xuân và mơ mộng của tôi đều trải qua ở nơi đây, đau buồn và thất vọng đều ở chính chỗ này.

Cũng bởi vì... những thứ này, nó đã chứng minh cho chúng ta biết, thời niên thiếu chúng ta đã quá vô tư.

Về đến nơi.

Thật ra tôi rất muốn trả lời tin nhắn An Nhiên, nhưng qua lâu như thế mới trả lời  thì rất khó xử.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng chính là, tôi không trả lời tin nhắn.

Thế nhưng, sáng sớm hôm sau, vừa thức dậy tôi liền gửi tin nhắn cho chị ấy.

Tôi nhắn là: “An tổng, tảo an*.”

* là "chào buổi sáng"

Chị ấy trả lời tôi đặc biệt nhanh: “Tảo an.” Hai chữ, chỉ hai chữ.

Tôi đã từng gọi chị là An tổng một thời gian rất lâu. Chị cũng từng rất lâu không gọi tên tôi.

“Phải đến công ty.” Tôi cảm thấy bản thân thật không biết cách nói chuyện.

“Hôm nay cố lên.” (tôi nhớ chính xác câu này là tiếng Nhật).

Tôi không tiếp tục hồi âm. Liền ra ngoài đi làm.

Chị không hỏi tôi vì sao tối qua không trả lời tin nhắn của chị. Chỉ không thất lễ đơn giản hồi âm với tôi một câu.

Nữ nhân này chính là như vậy, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu khó khăn, có bao nhiêu ủy khuất nhưng không bao giờ đem oán trách này đổ lên người của tôi.