Sự Chờ Đợi Của Lương Thần

Chương 20: Dẫu biết Lương Thần sẽ không từ bỏ, không lùi bước nhưng anh vẫn cần một mũi tiêm phòng (1)




Ngày hôm sau, trời vẫn chưa có nắng,mưa xuân ở thành phố này thường liên tục và dai dẳng.

Khi Lương Thần tỉnh giấc, Diệc Phong vẫn còn đang ngủ. Cô xoay người ngắm nhìnanh, mãi đến khi thấy mi mắt anh động đậy mới trở dậy.

Cô ngồi ở phòng khách một lát, sau đó kéo rèm cửa sổ rồi vào bếp chuẩn bị bữasáng.

Khi thư ký của Diệc Phong bấm chuông, cô đã hâm xong sữa, xe đã chuẩn bị ngoàicửa, xem ra tối qua anh đã thu xếp mọi việc.

“ Tôi đi gọi anh ấy, anh vào ngồi một lát”. Cô nói với người thư ký, nhưng vừaquay người định lên gác cô đã thấy Diệc Phong y phục chỉnh tề đang xuống cầuthang.

Người thư ký đứng dậy nói: “ Chào Tổng giám đốc”.

Diệc Phong gật đầu: “ Chào”.

“ Anh ăn chút gì hãy đi.” Lương Thần nói và đi vào bếp lấy đồ ăn.

Nhưng Diệc Phong đã đi theo cô, đứng tựa vào khung cửa hỏi: “ Em có món gìđấy?”

Cảm thấy giọng nói của anh có gì khác thường, cô quay ngoắt đầu lại, chăm chúnhìn anh. Chợt nhận ra sắc mặt anh tái nhợt.

Cô hốt hoảng đến gần: “ Anh sao thế?”

Mới nói vậy, thấy anh lắc đầu, cô đành im bặt.

Nhưng trong khoảnh khắc im bặt ngắn ngủi đó, hình ảnh Diệc Phong trong mấy ngàyqua đột nhiên lướt qua rất nhanh trong trí óc cô.

Bàn tay với những ngón tay dài, trắng xanh của anh nắm chặt khung cửa bỗng từtừ tuột ra.

Lương Thần kinh ngạc, tay vẫn cầm ly sữa, nghe thấy tiếng kêu thất thanh củangười thư ký. Trong phòng dường như có sợi dây đàn kéo căng bỗng nhiên đứt phựtkhi thấy Diệc Phong ngã xuống nền.

Khi James đến bệnh viện, Diệc Phong đã được cấp cứu, đưa về phòng bệnh để theodõi. Đẩy cửa bước vào, James thấy ngay khuôn mặt trắng như tờ giấy của LươngThần, nhìn lên giường, Diệc Phong vẫn thiêm thiếp, chưa tỉnh.

Chưa kịp để James mở miệng, Lương Thần như nhìn thấy cứu tinh, mắt sáng lên.

Cô bước ra đón James, hỏi gấp: “ Tại sao anh ấy lại đột nhiên ngất đi? Như thếlà biểu hiện gì?”, cô dừng lại rồi lại tiếp: “ Có phải cần làm phẫu thuậtngay?”

Đầu óc rối loạn, cô nói ý nghĩ vừa nảy sinh trong đầu. James hỏi lại, vẻ mặtnghiêm nghị: “ Đã kiểm tra chưa? Họ nói sao?”

Lương Thần lắc đầu.

Bác sỹ đã giải thích phim chụp X-quang cho cô nhưng lúc đó đầu Lương Thần chỉtoàn những tiếng u u, lời bác sỹ thoảng qua, cô nghe nhưng chỉ hiểu bập bõm, côthấy bực với chính mình, không biết từ lúc nào cô trở nên vô dụng như vậy. Chỉkhi nghe câu duy nhất của ông bác sỹ, nói tạm thời không có gì nguy hiểm đếntính mạng, Lương Thần mới thở phào.

James thấy cô ngơ ngẩn như vậy cũng không hỏi thêm, quay người đi tìm gặp bácsỹ.

Lương Thần đến bên giường cầm tay Diệc Phong, bàn tay anh hơi lạnh, im lìm bấtđộng, dường như cũng rơi vào trạng thái hôn mê như chủ nhân.

Lát sau cửa phòng lại có tiếng động, Lương Thần ngẩng đầu. Bà Lăng lúc nàydường như chạy vào phòng, ánh mắt hốt hoảng, bà đến bên giường nhìn Diệc Phong,rồi nhìn Lương Thần lúc đó đã đứng lên.

“Sao lại thế này?” Bà khẽ vuốt mái tóc rối của Diệc Phong rồi quay sang LươngThần hỏi giọng lo âu, hơi gay gắt: “ Diệc Phong bị bệnh gì? Bao giờ mới tỉnhlại?”.

Ông Lăng đi theo sau cũng vừa bước vào, ánh mắt dò hỏi hướng vào Lương Thần.

Lương Thần không trả lời, trên đường đến bệnh viện, sợ xảy ra chuyện nên cô đãgọi điện cho họ. Bây giờ xem ra hai người thực sự không biết tý gì, cô do dự cónên cho họ biết sự thật.

Nhưng nếu Diệc Phong không muốn cho họ biết?

Nhưng sự im lặng của cô, vào lúc nhạy cảm thế này, có tác dụng ngược lại.

Bà Lăng hốt hoảng, giục: “ Cô nói mau đi!”

Ông Lăng cũng nói: “ Cô Tô…”

Lương Thần nhìn hai người, vừa mấp máy môi thì James đẩy cửa bước vào.

James đúng là cứu tinh, Lương Thần đưa mắt nhìn anh.

James hiểu ý, dáng vẻ bình tĩnh nói: “ Hai bác đừng quá lo lắng, Eric chỉ bịcảm sốt, lại thêm làm việc quá sức, nghỉ ngơi ít ngày là sẽ ok”. Như sợ họkhông tin, James lại mỉm cười nói tiếp: “ Tôi vừa từ chỗ bác sỹ về, bác sỹ nóigần đây đường huyết của Diệc Phong hơi thấp, trong người có bị yêm nhẹ, mới dẫnđến ngất đột ngột, truyền nước là sẽ ổn.”

James là bác sỹ, cũng tương đối có danh tiếng, lại là chỗ quen biết của giađình, bạn tốt của họ, nghe anh nói vậy nỗi lo của bà Lăng lập tức dịu đi, nhưngvẫn ở lại đợi Diệc Phong tỉnh lại.

Ông Lăng đến bên Lương Thần nói: “ Cô Tô, chúng ta ra ngoài nói chuyện”.

James nhướn mày, Lương Thần cũng ngây người.

Thực ra điều cô quan tâm nhất bây giờ là tình trạng sức khỏe của Diệc Phong,nhưng có ông bà Lăng nên không tiện hỏi James, đành gật đầu theo ông Lăng rangoài.

Hành lang bệnh viện sáng choang,Lương Thần đứng tựa vào lan can, tay lạnh ngắt.

Ông Lăng nói thẳng: “ Cô Tô, xin hãy nói thật với tôi, Diệc Phong bị bệnh gì?”

Lương Thần mở to mắt: “ James đã nói rồi mà?”.

Ông già xua tay, ngắt lời, mặt hơiphẫn nộ, ngữ điệu như khẳng định: “ Bà ấy rối trí không nhận ra nhưng hai ngườiđừng giấu tôi”. Ông dừng lại nhìn Lương Thần, cau mày: “ Là bệnh nặng gì màphải dùng máy thở?”

Lương Thần giật mình, mọi nỗ lực trấn tĩnh cuối cùng đều vô ích.

Ông Lăng tỏ ra khá bình tĩnh, về điểm này Diệc Phong rất giống ông. Cho nên côcảm thấy không nên giấu ông, đành nói thật: “ Anh ấy… có một khối u ở não”.Thấy sắc mặt ông Lăng biến đổi đột ngột, cô lại vội giải thích: “ Nhưng đó là ulành, bác sỹ nói có thể phẫu thuật, không nguy hại đến tính mạng.”

“ Thật đấy bác ạ!” Cô nói thêm: “ Cháu không dám giấu bác, nếu bác không tin cóthể đi hỏi bác sỹ”.

Mặt ông Lăng sạm lại, suy nghĩ một lát lại hỏi: “ Chuyện xảy ra bao lâu rồi?”

Lương Thần bối rối: “ Cháu cũng vừa mới biết, nhưng hình như anh ấy đã biết từmấy tháng trước, khi nhận được kết quả kiểm tra của bệnh viện”.

Lát sau ngẩng đầu thấy ông Lăng đứng lặng không nói gì, cô an ủi: “ Có lẽ anhấy không muốn làm hai bác lo lắng”.

Ông Lăng vẫn đứng lặng không nói, dường như ông đã quên có người đang đứng bêncạnh mình. Lương Thần càng cảm thất bối rối, không biết nói gì để an ủi ông.

Chỗ họ đứng rất gần cửa thang máy, thỉnhthoảng có nhân viên của bệnh viện mặc áo trắng đẩy xe đi tiêm hoặc phát thuốc.Lương Thần rất muốn về phòng xem Diệc Phong đã tỉnh chưa.

Ông Lăng hai tay chắp sau lưng, đột nhiên quay người nhìn Lương Thần hỏi: “ Cóphải hai người đã sống với nhau?”

Lương Thần hơi sững người, trả lời: “ Vâng, từ lâu đã như vậy”.

Lần trước, khi Diệc Phong đưa cô về nhà anh, thái độ của ông Lăng thế nào côvẫn nhớ, nhưng lần này ông Lăng không có phản ứng gì, lát sau ông lại hỏi: “ Tỷlệ thành công có lớn không?”

“ Bốn mươi phần trăm.”

Ông Lăng thở dốc, Lương Thần hiểu tâm trạng của ông, quả nhiên, ông hỏi nhưmuốn tìm lời đáp cho điều lo ngại trong lòng: “ Cô chắc chắn như vậy sao, nó sẽkhông có vấn đề gì chứ?”. Lương Thần lặng đi giây lát, gật đầu.

Thực ra cô cũng không dám chắc, khi Diệc Phong đột nhiên bị ngất, có lẽ tìnhhình đã thay đổi, con số bốn mươi phần trăm có lẽ đã là chuyện quá khứ.

Sau hôm nay hy vọng mà họ có được liệu còn bao nhiêu đương nhiên cô không biết.

Nhưng cô vẫn gật đầu: “ Anh ấy đãnhận lời với cháu”. Cô nói, hai mắt chợt sáng lên: “ Anh ấy đã hứa với cháu,anh ấy bảo nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Có lẽ chính giọng nói và ánh mắt kiên định của Lương Thần khiến người đàn ôngvốn điềm tĩnh đó sững người trong giây lát, ông nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến,khẽ gật đầu rồi quay về phòng bệnh.

Lương Thần cũng đi theo, đến gần cửa phòng của Diệc Phong, ông Lăng quay sangcô, nói nhỏ: “ Cho tôi số điện thoại của cô, tôi muốn biết tình hình của DiệcPhong hằng ngày.”

Lương Thần ngập ngừng: “ Thế còn bác gái?”

Ông Lăng đanh mặt lại: “ Tôi biết cách!”

Lương Thần không hỏi thêm, đưa số điện thoại cho ông rồi đi vào.

Sự uy nghiêm của ông Lăng rõ ràng đã thành thói quen, thấy chồng đi lâu nhưvậy, bà Lăng cũng thoáng nghi ngờ nhưng không dám hỏi.

Lương Thần đi đến bên giường, thấy Diệc Phong vẫn đang nhắm mắt, cô nhìn nhữngđường gợn sóng ghi nhịp tim hiện trên màn hình, lòng bồn chồn.

Ông Lăng đến gần cô, hạ giọng: “ Chúng tôi về trước, nhờ cô ở lại trông nom…”

Bà Lăng liếc nhìn chồng vẻ không hài lòng: “ Con vẫn chưa tỉnh, làm sao tôi cóthể bỏ đi?”

Ông Lăng vừa cầm áo khoác, vừa nói: “ Nó đã là người lớn, ốm vặt có làm sao,chẳng lẽ bà định lo cho nó suốt đời?”

“ Ông lúc nào cũng thế!” Bà Lăng cắn chặt môi, giọng bà có vẻ tức giận, nhưngquay lại thấy còn hai người trẻ tuổi đứng sau, sự giáo dục chu đáo không chophép bà nổi cáu, bà nói thủng thẳng: “ Ông cứ về trước, tôi đợi con tỉnh lại.”

Lương Thần quay sang nhìn James đứng bên, anh ho nhẹ một tiếng, bước tới đỡ taybà Lăng. Vừa lúc đó người nằm trên giường cũng động đậy, tiếp đó là tiếng rênnhẹ.

Bà Lăng mừng quýnh: “ A Phong, con tỉnh rồi ư?”

Lăng Diệc Phong hé mắt lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó lập tức cau mày: “ Mẹ, sao mẹlại đến đây?”.

Lương Thần lúc đó mới lên tiếng: “ Là em gọi điện cho bác.” Thấy sắc mặt DiệcPhong thoáng biến đổi, cô lại nói chữa: “ Bác sỹ bảo anh chỉ là do quá mệt mỏi,sẽ nhanh chóng xuất viện”.

Lời nói không đầu không cuối, người biết chuyện đương nhiên hiểu nói cho ainghe. Diệc Phong lại nhắm mắt, vẻ mệt mỏi, nói: “ Mẹ về đi, con không sao”.Dừng một lát, sợ bà không vui, anh gắng gượng mỉm cười: “ Con chỉ muốn ngủ mộtlát, mẹ cứ ngồi ở đây con không ngủ được.”

Con trai đã tỉnh, lại còn nói đùa, bà Lăng cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn anh có vẻthật sự buồn ngủ, bà thở dài đứng lên, nắm tay anh dặn dò: “ Vậy con nghỉ đi,tối mẹ lại đến”. Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt bình thản của ông Lăng, thầm tráchchồng vô tình, bà cầm áo khoác đi ra.

Ông bà Lăng vừa đi khỏi, Lương Thần đến bên giường, cầm bàn tay anh để vàochăn, bất chợt bị tay anh nắm chặt. Cô ngồi xuống mép giường hỏi: “ Anh thấythế nào? Có còn nhức đầu không?”

Diệc Phong khẽ lắc đầu, khuôn mặt vẫn tái xanh.

“ James đã đi gọi bác sỹ, em đi xem bao giờ anh ấy về”. Cô định đứng lên vìthực ra có nhiều vấn đề cần hỏi James.

Nhưng anh không buông tay, chỉ nói: “ Anh khát nước”.

Lương Thần vội đứng dậy lấy nước, mang đến.

Diệc Phong lại hé mắt, Lương Thần định đỡ anh ngồi dậy, vừa cúi xuống đã ngheanh nói: “ Em cầm cho anh uống.”

Lương Thần ngẩn người, thấy khóe miệng anh mấp máy, tưởng anh nói đùa.

Liền đó là giọng nói anh vui vẻ: “ Biết làm thế nào, anh không nhìn thấy”.

Câu nói của anh như mũi kim đâm vào lòng Lương Thần, cô cắn môi, bàn tay bê cốcnước khẽ run, dù đã chấp nhận tất cả, nhưng khi các dấu hiệu xấu lần lượt xuấthiện, cô vẫn cảm thấy nghẹt thở.

Cô cầm cốc nước đưa ngang miệng cho anh, Diệc Phong nhấp hai ngụm lại nằmxuống.

Anh nói: “ Không sao, một lát sẽ hết thôi”, giọng nói anh bình thường như khôngcó gì quan trọng.

Lương Thần không nói, cô đặt trả cốc nước lên bàn, trở về ngồi chỗ cũ cạnh mépgiường.

Diệc Phong kéo chăn đắp, cũng yên lặng.

Hình như rất lâu sau, không thấy Lương Thần có động tĩnh gì, để chắc chắn côchưa ra khỏi phòng, anh nghiêng đầu nghe ngóng, giọng vui vẻ: “ Thế nào, bỏcuộc rồi sao?”.

Lương Thần giật mình, lao đến nắm tay anh, siết chặt, cô nói dỗi: “ Anh nói bừagì vậy?”.

Không để ý đến phản ứng của cô, anh tiếp tục: “ Có thể sau phẫu thuật, tìnhtrạng của anh cũng vẫn sẽ như thế này, có thể còn tồi tệ hơn. Lương Thần, em đãchuẩn bị tư tưởng chưa?”. Lương Thần nghẹn ngào nơi cuống họng, không thể mởmiệng.

Sau đó, thấy Diệc Phong chìm vào giấc ngủ thật sự, cô mới nhẹ nhàng đứng dậy mởcửa bước ra. Cùng lúc đó anh mở mắt.

Đã đến nước này anh không muốn che giấu, cứ để sự thật dần lộ ra bộ mặt trầntrụi gớm ghiếc của nó, có thể tàn nhẫn, đau lòng nhưng không thể khác. Một sốsự việc, một khi đã quyết định mở đầu cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận kếtquả. Mọi nỗ lực tránh né chỉ là xuẩn ngốc, nực cười. Giờ đây anh chỉ muốn LươngThần nhận rõ điều gì đang chờ đợi ở phía trước.

Anh biết cô sẽ không từ bỏ, không lùi bước nhưng anh vẫn cần một mũi tiêmphòng.

Ra khỏi cửa gặp bác sỹ điều trị,Lương Thần nói: “ Anh ấy vừa ngủ, khi kiểm tra xin nhẹ nhàng một chút!”. Sau đócô tiến về phía James đang đứng gần đó.

Đèn hành lang hơi tối, trong không khí ngoài mùi thuốc sát trùng, còn có nhữnghạt bụi nhỏ li ti lơ lửng. Lương Thần khoanh tay trước ngực, giọng bình tĩnh: “Mắt anh ấy đột nhiên không nhìn thấy”.

James không có phản ứng gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó yên lặng duy nghĩ, nét mặtđăm chiêu. Thấy James như vậy, Lương Thần đột nhiên thấy sợ, cô hỏi vẻ lo âu: “Trước đây có như vậy không?”

James lắc đầu: “ Chỉ nhất thời thôi”.

Lương Thần thở dài, nhắm mắt, tựa hẳn người vào bức tường sau lưng. “ Chẳng lẽchị không biết thật sao?”, James nói, Lương Thần mở mắt thấy vẻ mặt anh ta rấtkhác thường. “Thực ra sáng hôm qua Diệc Phong cũng xảy ra hiện tượng đó, nêntôi mới đến”

…Sáng hôm qua? Lương Thần cau mày, cố nhớ lại, chỉ có hai mươi tiếng đồng hồngắn ngủi như vậy mà cô cảm thấy như đã rất lâu rồi. Còn nhớ lúc đó Diệc Phongkhông chịu ra khỏi giường, sau đó nhất định đòi ăn sủi cảo, thái độ ương ngạnhnhư đứa trẻ đòi quà.

Cô lặng người.

Có lẽ chính là vào khoảng thời gianđó, để giấu cô, anh đã cố tình kiếm cớ để cô ra khỏi nhà.

Đột nhiên thấy mệt mỏi rã rời, cô mỉm cười cay đắng: “ Anh ấy vẫn ở bên cạnhtôi, vậy mà tôi hầu như không biết gì!”. James giơ tay vỗ nhẹ vai cô an ủi,nhưng Lương Thần chỉ lắc đầu. Không ai có thể giúp gì vào lúc này. Lúc sau cốtrấn tĩnh, cô hỏi: “ Chuyện phẫu thuật anh định thế nào?”.

“ Càng sớm càng tốt.” Giọng James trịnh trọng hẳn lên. “ Tôi đã nói chuyện vớibác sỹ điều trị, còn xem tình hình của anh ấy thế nào, chứng đau đầu và mất thịgiác ngày một nhiều, lại còn xuất hiện choáng ngất nữa. Có lẽ tình hình diễnbiến xấu hơn dự đoán của tôi.”

Mắt cô bỗng tối sầm, hơi lạnh từ mắt lan tỏa khắp mặt, đến toàn thân.

Cô cau mày: “ Nhưng tại sao không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên lại…”

James nhìn cô: “ Bệnh não vốn như vậy, trước khi anh ấy tỉnh lại không thể manhđộng, nhưng bây giờ tôi đề nghị phẫu thuật ngay, để càng lâu rủi ro càng lớn”.

“ Vậy bây giờ…” cô như chợt nhớ ra: “Bây giờ tỷ lệ thành công có phải vẫn là bốn mươi phần trăm như trước?”

Dù đã biết câu trả lời nhưng cô cẫn cần một lời đảm bảo của bác sỹ, cho nên khithấy James khẽ lắc đầu sau một phút im lặng, Lương Thần cảm thấy tim mình bịbàn tay ai đó bóp nghẹt.

“ Đó cũng là điều tôi muốn nói” , James nói tiếp: “ Có lẽ cô chưa biết nhiều vềcăn bệnh u não. Có một số trường hợp, mặc dù là u ác nhưng ở vị trí không quantrọng, hoàn toàn có thể cắt bỏ hết chân, ma mức độ nguy hiểm lại không cao.Nhưng có một số trường hợp là u lành nhưng lại đè vào các dây thần kinh và mạchmáu quan trọng, khi phẫu thuật dù bác sỹ giỏi đến mấy cũng khó đảm bảo loại bỏtận gốc”.

Lương Thần có cảm giác cay cay nơi sống mũi, rõ ràng Diệc Phong ở vào trườnghợp thứ hai.

James nói tiếp: “ Tôi sẽ cố hết sức, nhưng phẫu thuật não không giống những phẫuthuật khác, dù tỷ lệ thành công là chín mươi chín phần trăm thì một phần trămcòn lại hậu quả thế nào chị cũng có thể hình dung được”. James cũng khoanh taytrước ngực, hít một hơi dài: “ Còn lần phẫu thuật này, vạn nhất nếu thất bại,tình hình thế nào tôi cũng không dám chắc”.

Bệnh viện cao cấp bệnh nhân không nhiều, hành lang lúc này chỉ có hai người.

Xung quanh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức lời của James lọt vào tai Lương Thần vọngra những tiếng u u, làm tai cô lập tức ù đặc.

Diệc Phong hỏi đã chuẩn bị tư tưởng chưa.

Vốn tưởng đã chuẩn bị rồi, nhưng khi đối diện với hiện thực đáng sợ nhất, mọi ýchí trước đó dường như bằng không, lồng ngực giống như bị một vật nặng chèn épđến không thể thở, cũng không có cách nào đẩy nó ra.

Nếu trước đây vẫn còn bốn mươi phần trăm hy vọng thì bây giờ chút hy vọng đóxem ra có cơ tiêu tan. Đúng như cô từng lo lắng, bốn mươi phần trăm này giờ đãlà chuyện quá khứ.

Khi trở về phòng bệnh, Diệc Phong vẫn đang ngủ, hơi thở đều đặn, nhịp nhàng. Cônhẹ nhàng áp bàn tay vào khuôn mặt gầy guộc, những ngón tay vô tình lướt quamũi anh, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh, lúc đó lòng mới bình yên trở lại.

Tranh thủ ăn vội chút bánh mì, buổi chiều ông Lăng gọi điện tới, cô thông báongắn gọn tình hình của Diệc Phong. Thực ra bây giờ ai cũng biết chuyện, cung đãgiương lên, không thể không bắn, nên ông Lăng cũng không có ý kiến gì, chỉ hỏiLương Thần về kế hoạch phẫu thuật, sau đó gác máy. Người đàn ông vốn cứng rắnđó giờ đây không kiềm nổi nước mắt. Nhưng cô không thể khóc theo, cô chỉ biếtrằng an ủi ông cũng là an ủi chính mình.

Mãi đến chiều tôi Diệc Phong mới tỉnh, Lương Thần vừa từ nhà tắm bước ra, cònchưa kịp nói gì, đã thấy anh nhoài người qua giường bắt đầu nôn. Cô kinh ngạcvội chạy lại đỡ anh.

Suốt cả một ngày, anh không có thứ gì trong bụng, lúc này chỉ là nôn khan. Cũngchính vì vậy mà trông anh rất yếu, người run rẩy, những ngón tay trắng bệch bámchặt thành giường, run run.

Những tiếng nôn khan làm Lương Thần như đứt từng khúc ruột.

Một lúc lâu sau hết cơn, anh mới ngả lưng tựa thành giường, thở hổn hển nhưkhông còn sức lực. Gương mặt anh hốc hác chỉ sau một đêm, mắt cô nhòa dần.

Không biết từ lúc nào mà cô trở nên yếu đuối không thể kiềm chế cảm xúc.

Bỗng bàn tay ai giơ lên lau nước mắt cho cô.

Nắm lấy bàn tay mảnh dẻ lành lạnh đó, Lương Thần nhoẻn cười.

“ Mắt anh đã hồi phục rồi sao?” Cô nói dịu dàng.

Anh khẽ gật đầu, cũng mỉm cười, giọng rất yếu nhưng anh vẫn nói đùa: “ Nước mắtem hình như ngày càng không đáng giá thì phải?”.

Rõ ràng vẫn còn rất mệt mỏi, vậy mà khi cười nét mặt lại trở nên rạng rỡ như cónắng xuân.

Lương Thần chuyển giọng vui vẻ: “ Bây giờ để em đi hỏi bác sỹ, sao lại nôn dữthế”.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ngăn lại: “ Không cần đâu”, sau đó anh nói thêmvẻ am hiểu: “ Bệnh này là thế mà”.

Nhưng anh càng như vậy Lương Thần càng thấy lòng nặng trĩu. Cô ngồi yên, tayvẫn trong tay anh. Khi cảm thấy hồi phục đôi chút, anh hỏi: “ Bao giờ phẫuthuật?”.

Không đợi cô trả lời, anh lại tiếp: “ Hai người đã bàn chưa? Bao giờ phẫuthuật?”.

“ Ba ngày nữa”. Lương Thần nói: “ Nếu có thể, ngày kia chúng mình sẽ đi NewYork.”

Đó là kế hoạch James đã bàn với bácsỹ ở bệnh viện này. Hai ngày nữa, nếu Diệc Phong sau mấy ngày dùng thuốc tạmthời không có hiện tượng tương tự sẽ đáp máy bay đi New York tiến hành phẫu thuật.

Lúc này cô mới thấy thật may mắn vì mình đã có sẵn visa. Mấy tháng trước cô vàhai đồng nghiệp được công ty cử sang Mỹ đàm phán với một đối tác, nhưng do biếnđộng, chuyến đi không thành, lúc này kiểm tra lại thấy visa vẫn còn một thángmới hết hạn. Những việc còn lại như đặt vé máy bay đã có thư ký của Diệc Phonglo liệu.

“ Thế thì tốt”. Diệc Phong gật đầu: “ Chúng mình cùng đi sao?”.

“ Đương nhiên!” Lương Thần mỉm cười, thấy vẻ tinh quái trong mắt anh, cô caumày cảnh cáo: “ Anh đã hữa để em đi cùng, không được đổi ý đâu nhé!”

Hình như đúng như lời James nói, lần choáng ngất này giống như sự chuyển ngoặt,sau khi Diệc Phong tỉnh lại sức khỏe kém hơn trước rất nhiều.

Bệnh viện hiện nay cũng không có biện pháp nào tốt hơn, anh lại kiên quyết muốnxuất viện về nhà nghỉ nên bệnh viện đành kê đơn và cho xuất viện.

Vửa đến nhà Lương Thần đã giục anh lên giường nằm nghỉ. Anh cau mày phản đối: “Anh không buồn ngủ”.

“ Anh nghỉ đi”. Lương Thần ra lệnh và kéo chăn đắp cho anh: “ Từ bây giờ anhphải tuyệt đối nghe lời em.”

Anh kéo tay cô, cười: “ Bây giờ mới biết hóa ra em cũng ghê gớm thật!”

Cô lườm anh.

Cuối cùng anh chịu thua, nhưng với điều kiện: “ Em phải lên giường ngủ cùnganh!”

Cô ngoan ngoãn lên giường, ấp mặt vào lồng ngực nóng ấm, nước mắt bỗng ứa ra,nghĩ lại những gì vừa trải qua cô có cảm giác hai ngày này giống như một cơn ácmộng. Bây giờ hai người lại có nhau, cô nghe nhịp đập tim anh, hơi thở của anh,lại được nghe anh nói, cô ngước mắt nhìn anh, vui vẻ hỏi: “ Mười giờ sáng màchúng mình thế này, liệu có kỳ quặc lắm không?”.

“ Không đâu” Diệc Phong nói: “ Cùng với em sao có thể gọi là kỳ quặc được?”.

Cô lại cảm thấy lòng mình xúc động, ngước nhìn anh không chớp mắt. Hình như hơingượng, anh bật cười: “ Em làm gì vậy?”

Khi anh cười, những vết chân chim lộ nơi khóe mắt, Lương Thần nhoài tới hôn vàođó. Anh cứ thể để mặc cô hôn khắp mặt mình.

Nắng chiếu qua cửa kính chưa kéo rèm, qua ô cửa rộng mở có thể nhìn thấy bầutrời màu xanh nhạt.

Buổi chiều có mấy vị lãnh đạo cấp cao của LC đột nhiên đến thăm khiên LươngThần không khỏi bất ngờ. Đương nhiên, khi thấy người ra mở cửa là cô họ cũngbất ngờ không kém bởi vì hai bên đều biết nhau khi hai công ty hợp tác.

Lương Thần ko nói nhiều, nhường đường cho họ vào phòng. Tiếp đó cả đoàn tiếnvào thư viện ở tầng một, rõ ràng là chỉ thị của Lăng Diệc Phong, họ đến để bànbạc công việc trong thời gian tới.

Làm việc suốt ba tiếng đồng hồ, Lương Thần ngồi ở phòng khách xem ti vi, thỉnhthoảng nôn nóng liếc mắt về phía cánh cửa thư viện vẫn đang đóng im ỉm. Đến khicánh cửa gỗ màu cánh gián mở ra, cô đứng dậy mới phát hiện chân đã tê cứng.

Một đoàn người tay cầm cặp và máytính đi ra, khi ngang qua cô, không ai bảo ai họ đồng loạt nhìn với ánh mắt đặcbiệt.

Tiễn khách đi khỏi, cô đi tìm Diệc Phong, thấy anh đang đứng cạnh cửa sổ, vaitì vào cánh cửa, ánh mắt sớm chiếu lên khuôn mặt đăm chiêu của anh càng làmnhững tuyệt đẹp trở nên rực rỡ.

Nhìn thấy Lương Thần, anh ngoảnh lại, bỗng chau mày, hỏi: “ Chân em sao thế?”.

Thực ra chân cũng gần hết tê, nhưng cô vẫn nhăm nhó, hờn dỗi: “ Tất cả là tạianh, để em một mình đợi lâu như vậy, chân em sắp tê cứng rồi.”

Diệc Phong đi đến, giơ tay dìu cô: “ Biết làm thế nào, công việc mấy ngày vừarồi đã dồn đống lại, vả lại lần này anh có bao nhiêu việc cần bàn giao.”

Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, vừa nghe nói vậy Lương Thần giật mình, như mộtđiềm báo không lành. Cô giơ ngón tay chỉ vào ngực anh: “ Nhưng anh cũng làm vừathôi, em biết rồi, với anh, LC là quan trọng nhất .”

Anh không phản bác, vừa dìu Lương Thần đến đi văng vừa nói: “ Đó là tâm huyếtcủa anh.”

Cô gật đầu, nhoẻn cười, anh lại nói: “ Nếu em không muốn anh vất vả thì đếncông ty giúp anh đi!”

Đề nghị của anh quá đột ngột, cô bàng hoàng hỏi lại: “ Sao?”.

Kéo cô vào lòng, anh nói: “ Đến công ty anh làm việc nhé, đã có chỗ cho emrồi”.

“ Nhưng việc ở công ty anh, em không biết!”.

Anh mỉm cười vẻ tinh quái: “ Ông chủ của em đã chẳng định học tập kinh nghiệmcông ty anh hay sao, hai bên hợp tác cũng đã được một thời gian, nhất định emcũng học được ít nhiều. Vả lại coi như học từ đầu thì cũng có thể nhờ người chỉbảo cho em. Mấy người vừa rồi, ai cũng có thể làm thầy giáo cho em”. Anh dừnglại, do dự nhìn vào mặt Lương Thần, hạ giọng: “ Khi nào từ Mỹ trở về, em đếncông ty nhé!”

Mặc dù chuyện đó không có gì đặc biệt, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì không ổn.

Anh nhẫn nại thuyết phục như vậy, khiến Lương Thần nhớ lại một ngày cách đâykhông lâu, hình như anh cũng từng đề nghị như vậy, anh đề nghị cô đến công tylàm việc, nhưng lúc đó cô nghĩ anh chỉ nói chơi vậy thôi nên không quan tâm,bây giờ…

Cô nhìn gương mặt anh, bỗng lặng người. Thì ra anh đã biết chủ ý ông chủ côngty của cô, anh cũng biết cô sẽ tham gia kế hoạch hợp tác, thái độ nghiêm túcvừa rồi của anh, và những ánh mắt đổ dồn vào cô của những vị khách khi vừa rakhỏi cửa thư viện.

Tất cả đã rõ ràng…

Cô đột nhiên lùi lại, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng gay gắt: “ Anh lên kế hoạchtừ bao giờ?”

Diệc Phong nhướn mày.

Lương Thần tiếp tục, giọng càng gay gắt: “ Anh đồng ý hợp tác với bọn em chỉ làđể cho em có cơ hội để học tập sao? Anh vừa nói nếu em không biết sẽ nhờ ngườichỉ bảo, nhưng tại sao là người khác, họ chẳng qua đều là cấp dưới của anh, nếuem muốn học thực sự, người thầy tốt nhất của em lẽ nào không phải là anh?”. Côcố đẩy vật chắn ngang cổ họng, giọng thấp dần: “ Tại sao anh không nói? Tại saokhông đợi khi chúng ta từ Mỹ trở về, anh đích thân đưa em đến công ty?”

Lương Thần cố tìm ánh mắt anh, nhưng anh cứ lẩn tránh ánh mắt của cô.

Anh muốn Lương Thần đến tập đoàn LC, điều đó chỉ khiến cô càng cảm thấy sợ hãi.

Đến công ty của anh, hoàn toàn khôngphải để giúp ai cả. Với năng lực của anh, với lực lượng cơ cấu nhân viên, LChoàn toàn không thiếu một trợ lý nửa mùa như cô.

LươngThần nói như hụt hơi: “ Diệc Phong, thực ra anh muốn gì? Anh muốn thu xếp choem một con đường để sau này em có chỗ ấm thân ư? Hay là để có người thừa kế tâmhuyết của anh?”. Cô lắc đầu, ánh mắt tuyệt vọng: “ Nếu là vì lý do thứ nhất, emkhông cần. Không có tiền của anh hoặc bất kỳ ai khác, em vẫn sống đàng hoàng.Nhưng nếu vì lý do thứ hai, em không làm được, mà cũng không đến lượt em làm!Đừng quên, anh đã hứa gì với em”.

Cô thở một hơi thật dài, tảng đá nơi lồng ngực vẫn chưa tan, cô quay người,lặng lẽ bỏ đi.

Có lẽ vẫn còn rất nhiều chuyện cô không biết, có lẽ Lăng Diệc Phong đã lập xongdi chúc.

Rõ ràng cô biết anh không hề sai, tất cả những điều anh làm chỉ là để dự phòng,nhưng những cái đó cô không muốn nghĩ, cũng không muốn nghe.

Cô đã cố gắng bao nhiêu ngày, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế trước mặt anh,cách thời gian phẫu thuật chưa đày bốn mươi tám tiếng đồng hồ, cô chợt nhận ra,cũng chính lúc này, có lẽ cô đã quá lời với anh.

Lúc ăn cơm, Lương Thần dịu giọng: “ Cho em xin lỗi!”

Diệc Phong ngước mắt nhìn cô, cô vẫn cúi đầu: “ Lúc chiều em không nên nói nhưvậy, tha lỗi cho em”.

Vào lúc này, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cô cũng không nên trút giận vàoanh. Diệc Phong trái lại chỉ nói: “ Ngốc ạ!”

Nén thở dài, anh nói tiếp: “ Còn nhớ trong bữa tiệc với ông Cục trưởng CụcThuế, em nói với anh phụ nữ vật lộn trong cuộc sống có bao nhiêu nỗi vất vả.Đương nhiên anh hiểu, qua sông phải lụy đò. Anh muốn em rời bỏ chỗ đó, thậm chívĩnh viễn thoát khỏi cảnh bị người khác sai khiến. Nếu đến LC làm việc, em sẽ ởmột tư thế khác, có rất nhiều người thực lòng giúp em, sẽ không ai ép buộc emlàm việc gì, trái lại sẽ có người cầu xin em. Anh biết, có thể em không quantâm đến những điều đó, nhưng có một sự thực là nếu không muốn bị ai điều khiểnthì chỉ có cách làm cho mình trở nên mạnh hơn”. Diệc Phong dừng lại bật cười: “Đương nhiên, nếu có anh, em có thể cả cuộc đời không cần trở nên mạnh cũngkhông sao, nhưng bất luận làm việc gì cũng nên để cho mình một con đường lui,điều này không hề liên quan đến kết quả phẫu thuật của anh.”

Anh nhìn cô vẻ cân nhắc: “ Nhưng Lương Thần, anh vẫn nhắc lại những gì đã nói,em phải chấp nhận thua cuộc. Anh không có yêu cầu gì khác, chỉ mong em đã chấpnhận tham gia cuộc chơi thì phải biết chấp nhận thua cuộc.”