Điềm Điềm cứ quấn chặt lấy Tử Phong, hai người vẫn đang đứng ở giữa hồ. Vì nâng cô lên cao nên đôi gò bồng của mèo nhỏ vừa vặn với tầm mắt của anh.
Trắng quá, tròn quá! Ực
Tử Phong nhìn đến nỗi muốn xịt máu mũi, anh hít hở sâu, cố lấy lại bình tĩnh cho người anh em bên dưới. Di chuyển dần dần đến bên thành hồ rồi đặt Điềm Điềm ngồi lên trên đấy. Còn bản thân vẫn ngâm mình dưới hồ
- Em bị sao vậy? Cô gái hồi ban nãy đâu rồi? Anh vừa không nhìn em năm phút là em lại xảy ra chuyện rồi.
Anh hơi nóng giận chất vấn Điềm Điềm.
- Em, em khát nước nên nhờ chị Tiêu đi lấy hộ. Sau đó thì em bị chuột rút. Cho...cho nên mới... anh đừng trách chị Tiêu.
Tử Phong quan sát đến đôi chán dài của mèo nhỏ, hỏi.
- Chân nào?
Điềm Điềm giơ chân trái lên, anh nắm lấy xoa bóp, mát xa cho cô.
- Em không khởi động mà dám xuống hồ. Thật hết nói nỗi.
Tử Phong vừa xoa bóp vừa càm ràm cô.
- Em có biết đâu...đừng có la em mà. Này, anh nhẹ tay tí, đau quá...ưm.
Tử Phong đột nhiên ấn mạnh vào lòng bàn chân của cô. Điềm Điềm bất giác để phát ra tiếng kêu ám mụi.
- Em...
Tử Phong bị tiếng kêu đó kích thích. Muốn nói cái gì đó thì lại có người đi đến.
- Điềm Điềm, nước của em...ủa ông chủ.
Chị Tiêu sau một lúc cũng quay lại, trên tay còn cầm theo ly nước cam. Nhìn thấy Tử Phong liền cuối người chào.
Chị Tiêu bị anh trừng đến nỗi không dám ngẩn đầu lên. Cô đã nói không phải lỗi của chị ấy rồi mà.
- Em cảm ơn. À, hình như ông gọi chị nhờ việc gì đấy ạ.
Điềm Điềm muốn giải vây cho chị Tiêu, liền nghĩ ra một cái cớ để chị ấy rời đi.
- Hả...à à, tôi quên mất. Tôi...tôi xin phép lui ra.
Phải mất vài giây chị ấy mới hiểu ý Điềm Điềm, nói lời tạm biệt rồi nhanh chóng chạy đi. Ở đây một giây nữa thì sẽ bị ông chủ phanh thây luôn quá.
- Phong...chị ấy đi rồi. Đừng trừng mắt nữa.
Điềm Điềm áp hai tay vào má Tử Phong, kéo tầm nhìn của anh về phía mình. Anh thở hắc, từ từ cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của mình ra.
Người ta nói, đàn ông khi tóc ướt là quyến rũ nhất. Quả thật là vậy, từng chiếc cơ bụng của anh dần dần được hé lộ. Điềm Điềm thèm thuồng nuốt nước bọt ực ực.
Đâu phải chưa từng nhìn cơ bắp của anh, nhưng sao lúc này cô thấy mắc cỡ quá đi à. Cô dùng tay che mắt mình lại, nhưng vẫn cố tình để lộ một khe hở nhìn lén.
Anh đặt áo lên trên thành hồ, Điềm Điềm mong đợi anh sẽ làm bước tiếp theo, nhưng không, anh chỉ cởi áo thôi. Khuôn mặt cô hiện rõ nét hụt hẫn.
- Em nhìn đủ chưa. Chảy cả nước dãi rồi. Đúng là một con mèo háo sắc.
- Nào có, em...em, anh chọc em.
Miệng thì nói không có nhưng tay lại vẫn đưa lên chùi. Điềm Điềm bị quê, đã thẹn quá hoá giận. Đấm nhẹ vào ngực Tử Phong.
- Áaaa.
Cơ thể cô đột nhiên bị lôi xuống nước. Nỗi sợ ban nãy vừa vơi đi đã một lần nữa ập đến. Điềm Điềm sợ hãi vùng vẫy, tìm nơi bấu víu.
Bỗng nhiên có một bàn tay lôi cổ cô lên, Điềm Điềm hít lấy hít để rồi quay sang mắng anh.
- Anh điên à. Làm gì vậy, anh muốn em ngạt chết à...hức, hức.
- Có anh ở đây, em không chết được.
Cô tức giận đến nỗi khóc nấc. Liên tục đấm vào người Tử Phong mặc cho anh đang cố ôm lấy mình.
- Không phải em muốn học bơi sao? Trước tiên phải khắc phục nỗi sợ nước.
- Em không học nữa, em đi vào.
Điềm Điềm bây giờ mới nhận ra bản thân mình đang cùng anh ở giữa hồ. Cài hồ bơi này to quá, từ đây đến thành hồ cũng không gần. Cô bất lực cầu xin anh.
- Cho em vào đi mà...hu hu.
Tử Phong để cô tự đu trên người mình. Không dùng tay bệ mông cô nữa. Điềm Điềm phải tự lực mà bám víu trên người anh.
- Anh có nghe em nói gì không đấy. Cho em vào, cho em vào...
Cô vừa sợ vừa tức, khóc lóc ăn vạ anh. Nhưng dường như vẫn không lay động được anh. Tử Phong vẫn im lặng, không đáp lại cô.
Hai người cứ ngâm nước như vậy mười lăm phút, vẫn may bây giờ là mùa hè, không thì sẽ bệnh mất.
- Em có hai lựa chọn, một là để anh dạy bơi, hai là cứ như thế này.
Điềm Điềm tự bám trên người anh cũng đã mỏi. Cô không chịu cũng phải chịu học bơi với anh.
- Em học, em học mà. Bế em, bế em, mỏi quá.
Anh đưa tay bệ mông cô, Điềm Điềm có được điểm tựa cũng dễ chịu hơn phần nào. Anh lại ẵm cô lên bờ.
- Tập theo anh, em mà bỏ chạy là anh ném em xuống đó đấy.
Tử Phong bắt đầu thực hiện các động tác căng cơ. Điềm Điềm an phận bắt chước theo, nhưng mặt thì vẫn cứ hầm hầm, phụ phịu như phản đối vậy đấy.
Bép.
- Làm cho đàng hoàng.
Thấy cô không tập trung chú ý, Tử Phong vã nhẹ vào mông cô. Điềm Điềm định bật lại anh, nhưng lại sợ anh ném cô xuống nước. Thôi thì chịu đựng một tí vậy.
Sau mười phút thì anh lại bắt cô xuống nước. Anh nắm tay cô, dạy cô động tác đạp nước một lần nữa. Điềm Điềm cũng dần thích nghi hơn, vui vẻ để anh dạy bơi.
Tử Phong bắt đầu để cô nằm sấp nổi trên nước, hay tay nâng cô từ bên dưới. Điềm Điềm được anh nâng lên, tưởng đã biết nổi. Nào ngờ anh lại đột nhiên thả tay ra, cô dần dần chìm xuống nước. Đợi cô uống vài hớp nước hồ thì anh mới chịu vớt cô lên. Thật là độc ác mà!
- Em như vậy mà anh còn cười.
[...]
Đến khi cô mệt nhừ thì Tử Phong mới tha cho cô, hôm nay Điềm Điềm cơ bản cùng đã học được cách bơi, chỉ là cô không tự tin tự bơi một mình. Phải có anh bên cạnh thì cô mới an tâm.
- Đến đây thôi. Ngày mai chúng ta đi thử đồ cưới. Ngâm nước nhiều kẻo lại cảm.
- Dạ.
Điềm Điềm nghe anh nhắc đến đồ cưới thì vui không tả nỗi. Hí hửng chạy đi khoe với chị Tiêu và mọi người là mình đã biết bơi. Còn hất mũi tự nể phục bản thân.
Like + theo dõi - vote cho tui nha!