Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào!

Chương 3: Vận chuyển




Mẹ Sơ cùng Diệp Viên Tiêu đến đồn cảnh sát báo án ngay sau đó. Mấy vị cảnh sát cũng phải thở dài, vì gần đây số lượng vụ án bắt cóc trẻ em, phụ nữ tăng cao đột biết trong thành phố. Cứ hai đến ba ngày lại tiếp nhận một vụ mất tích.

- Được rồi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Hai người đừng quá lo lắng.

- Cảm ơn cảnh sát.

Một vị cảnh sát trong đó trấn an hai người, mẹ Sơ đã khóc đến đỏ cả mắt. Dù không phải là người sinh ra Điềm Điềm nhưng bà đã xem Điềm Điềm là con gái ruột của mình, mọi sự yêu thương, chăm sóc đều là thật tâm thật lòng.

Diệp Viên Tiêu thì lo lắng đến mức bủn rủn tay chân. Hắn tự trách bản thân, phải chăng lúc đó mình không rời đi thì Điềm Điềm sẽ không phải bị bắt cóc.

Hai người đứng dậy đi về cô nhi viện, tin tức lan truyền rất nhanh. Chẳng mấy chốc cả nơi này đều biết Điềm Điềm mất tích.

- Các con, đặc biệt là con gái. Từ nay ra ngoài không được đi một mình, phải dẫn theo mấy bạn nam cho an toàn nghe chưa?

Mẹ Sơ ân cần dặn dò những đứa con của mình. Mọi người đều đồng thanh 'dạ' một tiếng.

- Mẹ cũng đừng có buồn nha, Điềm Điềm hiền lành sẽ được chúa chở. Không sao đâu.

- Anh Viên Tiêu cũng đừng lo lắng nha. Chị Điềm Điềm sẽ về sớm thôi.

Những đứa trẻ không chảy cùng dòng máu nhưng vô cùng yêu thương nhau. Điều này cũng nhờ sự giáo dục tốt của mẹ Sơ mà hình thành.

*****

Bên này, Điềm Điềm sau vài tiếng trúng thuốc mê cũng đã lờ mờ tỉnh lại. Đầu cô đau như búa bổ vậy.

Đôi mắt ướt lệ dần mở ra, quan sát mọi thứ xung quanh. Nhưng tất cả đều tối đen như mực. Chỉ nghe thấy tiếng khóc thương của những cô gái xung quanh. Họ cũng bị bắt cóc giống Điềm Điềm.

Độ tuổi cô các cô gái chỉ nằm trong khoảng mười sáu đến hai lăm tuổi.

Cô gái bên cạnh Điềm Điềm cảm giác được cô đã tỉnh lại, thì hỏi cô:

- Cô có sao không?

- Dạ không sao. Bọn chúng đưa chúng ta đi đâu thế ạ?

- Tôi cũng không biết nữa, trước khi bị bắt lên đây tôi có nghe được trên báo gần đây có nhiều vụ bắt cóc phụ nữ. Và bọn họ đều bị bán qua biên giới.

Điềm Điềm cố gắng nãy giờ cũng đã gượng dậy dựa người vào thùng xe.

Rầm.

Chiếc xe đột nhiên thắng lại bất ngờ, Điềm Điềm mất trớn mà ngã người về phía trước. Cửa xe mở ra, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào. Khiến các cô gái phải nheo mắt lại nhìn.

Người đàn ông đô con, đầy hình xăm lớn nhỏ bước vào. Lùa các cô gái vào sâu bên trong. Còn lên giọng cảnh cáo:

- Đi vào trong, lẹ lên. Ai mà hét lên thì tao cắt cổ đó nghe chưa.

Thì ra họ bị nhốt trong thùng container được thiết kế đặt biệt hai gian, các cô gái bị lùa vào gian phía trong, gần đầu cabin. Rồi đám người bọn họ bắt đầu chất lên gian phía sau những bao tải lớn nhìn như lương thực để ngụy trang.

- Tất cả đã xong, mày vào bên trong canh chừng bọn chúng. Tránh để bọn chúng hét lên là chết cả lũ.

Làm nghề này đương nhiên sẽ có tình báo được phân bố khắp mọi nơi, vừa rồi bọn chúng nhận được cuộc gọi báo là phía trước cách chúng hai trăm mét có chốt kiểm tra.

Cho nên bọn chúng liền ngụy trang thành những tài xế vận chuyển lương thực thực phẩm. Chiếc xe lại bắt đầu lăng bánh, khoảng năm phút sau lại dừng lại.

Một vị cảnh sát huýt còi, quơ gậy rồi nói qua loa.

- Mời các anh dừng xe chấp hành quy định để chúng tôi kiểm tra.

- Vâng vâng, các chú cứ thoải mái.

Chiếc xe dừng lại hẳn, Điềm Điềm lại nghe được tiếng mở cửa. Cô muốn hét lên nhưng không dám, cái tên đô con kia đang ngồi cách cách cok không xa. Tay thủ sẵn dao, chỉ cần ai hét lên sẽ lập tức cho đi chầu ông bà.

Chiếc xe của bọn chúng đã dễ dàng thông qua chốt kiểm tra. Tiếp tục cuộc hành trình đến biên giới.

Điềm Điềm cũng còn hơi ngấm thuốc mê, cơ thể vẫn chưa phục hồi hoàn toàn. Cộng với việc chiếc xe cứ dòng lên dòng xuống khiến cho Điềm Điềm càng thêm khó chịu, muốn nôn.

Cô gái bên cạnh vỗ nhẹ vài cái vào lưng Điềm Điềm, cũng làm cô dễ chịu hơn xíu.

- Mệt quá thì nhắm mắt ngủ đi, cũng không biết bọn chúng sẽ đưa chúng ta đến nơi nào, điều quan trọng cần phải giữ được sức khỏe tốt để còn lựa thời cơ chốn chạy.

Điềm Điềm cũng nghe lời, nằm hẳn xuống mà ngủ thiếp đi.