Sự Cám Dỗ Cuối Cùng

Chương 15: Mưa gió




Hôm sau, khi Giản Nhu thức dậy, bữa sáng đã được chuẩn bị với món sữa đậu nành thơm phức.



Ăn xong, Trịnh Vĩ liền rời khỏi nhà.



Tuy anh không nói đi đâu nhưng cô đoán hai bác Kiều mà Trịnh Diệu Khang nhắc tới có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Trịnh, còn “Tiểu Kiều” chắc là Kiều Hân Vận, vị hôn thê của anh.



Sau khi Trịnh Vĩ đi khỏi, Giản Nhu gọi cho Lạc Tình hai cuộc nhưng không ai nghe máy.



Cô thay quần áo, định đến nhà tìm Lạc Tình.



Vừa xuống dưới khu chung cư, chuẩn bị đi lấy xe, cô liền bị một chiếc ô tô biển đẹp thu hút.



Chiếc xe trông rất nặng nề và lạ mắt, giống như xe thiết giáp, có lẽ trúng đạn pháo cũng chẳng hề hấn gì.



Cánh cửa nặng nề mở ra, một người đàn ông trung niên từ vị trí tài xế bước xuống.



Ông ta đi đến trước mặt Giản Nhu, cất tiếng: “Xin chào Giản tiểu thư! Chúng ta từng gặp nhau rồi, cô còn nhớ tôi không?” Giản Nhu nhanh chóng nhận ra người này chính là người cảnh vệ đi theo Trịnh Diệu Khang năm xưa.



“Tôi nhớ!” Cô đáp.



“Giản tiểu thư có thể bớt chút thời gian không?” Người cảnh vệ chỉ tay vào chiếc xe phía sau lưng anh ta.



Giản Nhu dõi mắt theo hướng tay đối phương.



Dù không nhìn thấy người ở đằng sau tấm cửa kính dày nhưng cô vẫn ngây người trong giây lát.



Nếu có thể, cô rất muốn nói “không”.



Tuy nhiên cô biết người ở trong xe sẽ không cho cô cơ hội từ chối.



“Được ạ!” Giản Nhu gật đầu, theo người cảnh vệ đi đến bên chiếc xe.



Cửa xe mở ra, Trịnh Diệu Khang ngồi ở đầu bên kia ghế sau.



Cô thật sự cảm thấy kinh ngạc, đến mức hai chân mềm nhũn khi một nhân vật chỉ xuất hiện trong những hoạt động quan trọng lại đích thân đến gặp mình.



Giản Nhu cố gắng giữ bình tĩnh, chui vào trong xe.



Cánh cửa nặng nề khép lại, nhốt cô và Trịnh Diệu Khang trong không gian khép kín.



Ánh mắt sắc bén của ông như lưỡi dao nhọn lột bỏ tấm mặt nạ ngụy trang của cô.



“Cô còn nhớ lời hứa với tôi hay không?” Ông cất giọng đều đều, nghe không ra tâm trạng vui buồn.



“Cháu nhớ ạ!” Giản Nhu đáp khẽ.



Trịnh Diệu Khang đưa cho cô túi hồ sơ, bên trong đều là ảnh chụp cô và Trịnh Vĩ tại đám cưới của Diệp Chính Thần.



Kỹ thuật của người chụp ảnh rất khá, nắm bắt được từng chi tiết nhỏ trên gương mặt hai người.



Trong đó có một tấm, Trịnh Vĩ ôm vai cô, cười vui vẻ.



Giản Nhu đang xem chăm chú, chợt nghe Trịnh Diệu Khang nói: “Từ trước đến nay tôi vốn không thích những kẻ nói rồi lại nuốt lời, càng không thích người thứ ba dùng danh nghĩa tình yêu để phá hoại tình cảm của người khác.” Lời chỉ trích vô cùng sắc bén, khiến cô không có cách nào phản bác.



“Vì vậy tôi hy vọng cô hãy tự giải quyết.” Giản Nhu rất muốn ngẩng đầu, nói với ông bằng giọng kiêu ngạo: “Chỉ cần con trai bác đừng quấy rầy cháu, cháu nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.



Chào bác!” Nói xong, cô sẽ mở cửa, xuống xe đi thẳng.



Tuy nhiên tối qua cô mới nhận lời cho Trịnh Vĩ một cơ hội.



Mục đích của cô chỉ là để anh nhận ra mặt khắc nghiệt của cuộc sống, nhưng một khi đã nhận lời, dù bị áp lực lớn đến mấy, cô cũng cần cố gắng chịu đựng.



Giản Nhu cúi đầu nhìn gương mặt dịu dàng của Trịnh Vĩ trong tấm ảnh.



Vì sự dịu dàng này, cô có thể nhận hết tội danh “nuốt lời” và “người thứ ba”.



Cô ngẩng đầu, nói với Trịnh Diệu Khang: “Cháu thừa nhận mình đã không giữ lời hứa.



Cháu cũng thừa nhận, dù biết con trai bác đã có vị hôn thê nhưng cháu vẫn có mối quan hệ bất chính với anh ấy.



Tuy nhiên cháu không cho rằng cháu đã làm sai, cháu cũng không phá hoại tình cảm của hai người họ.



Chắc bác biết rõ tính con trai bác hơn ai hết.



Nếu anh ấy thật sự có tình cảm với vị hôn thê của mình thì không người nào có thể phá hoại.” Giản Nhu cố ý nhấn mạnh từ “con trai bác” bởi cô biết đối phương thích nghe.



Cô mỉm cười, trả tập ảnh cho Trịnh Diệu Khang.



“Bác nên giữ lại đống ảnh này bởi vì cháu tin đã từ lâu bác không được nhìn thấy con trai bác cười vui vẻ đến thế.” Trịnh Diệu Khang cầm tập ảnh, đeo kính lão xem kỹ lưỡng.



Phát hiện ánh mắt của ông ở đằng sau cặp kính không còn sắc bén như trước, Giản Nhu có chút nhẹ nhõm.



“Thật ra thứ không giành được mới vĩnh viễn là tốt nhất, thứ mất đi mới đáng trân trọng nhất.



Không gặp cũng chưa chắc không làm phiền anh ấy, gặp rồi cũng chưa chắc đã làm phiền.” Trịnh Diệu Khang nhìn cô.



“Nhưng cô sẽ làm phiền vợ tôi.” Nhắc đến Lữ Nhã Phi, Giản Nhu cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn.



Cô hít một hơi sâu.



“Nếu không ai nói với bác gái, bác ấy sẽ chẳng biết.” “Cô có thể bảo đảm sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt vợ tôi không?” Giản Nhu hiểu ý Trịnh Diệu Khang.



Ông muốn cô tỏ rõ thái độ, cam kết sẽ không bao giờ đặt chân vào cửa nhà họ Trịnh, sẽ không gặp Lữ Nhã Phi.



Tuy nhiên cô không thể hứa điều đó.



Sau khi cân nhắc, cô lên tiếng: “Cháu đã nộp hồ sơ xin di dân.



Nếu không có gì thay đổi, cháu sẽ nhanh chóng di dân.



Ngày Trịnh Vĩ kết hôn, cháu sẽ rời khỏi Trung Quốc, vĩnh viễn không trở về.” “Cô muốn bỏ đi thật sao?” Trịnh Diệu Khang mím môi, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.



“Vậy bây giờ cô ở bên con trai tôi với mục đích gì? Có phải muốn trả thù hay không?” “Nếu cháu nói cháu yêu anh ấy, bác có tin không?” Trịnh Diệu Khang im lặng chờ cô thuyết phục ông.



Bầu không khí dịu đi nhiều.



Giản Nhu quyết định nhân cơ hội này thẳng thắn trò chuyện với ông một chút, để ông hiểu rõ con người cô hơn.



“Năm cháu quen Trịnh Vĩ, anh ấy mới mười hai tuổi.



Hôm đó, anh ấy bị đánh đến nỗi mặt mũi sưng húp.



Chúng cháu gặp nhau trong khu vui chơi giải trí.



Anh ấy dõi theo một người cha cùng con trai ngồi tàu lượn siêu tốc.



Ánh mắt của anh ấy rất thê lương, giống một đứa trẻ bất hạnh.



Sau đó chúng cháu trở thành bạn, thường đi chơi với nhau nhưng anh ấy không bao giờ nhắc tới gia đình của mình.



Một buổi tối mùa hạ, anh ấy gọi cháu ra ngoài, bảo cháu mời anh ấy ăn kem.



Trên lưng anh ấy có vệt máu đỏ thấm cả vào áo sơ mi, trông rất đáng sợ.



Cháu hỏi Trịnh Vĩ đã xảy ra chuyện gì, anh ấy bảo bị bố đánh.



Tối hôm đó, cháu đã mua thuốc bôi cho anh ấy.



Chắc anh ấy rất đau vì trán rịn mồ hôi.



Tuy nhiên anh ấy không một lời oán trách, chỉ nói anh ấy đã phạm lỗi.



Kể từ lúc đó anh ấy đã ở trong tim cháu…” Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Năm mười chín tuổi, cháu và anh ấy yêu nhau, cùng trải qua quãng thời gian vui vẻ.



Anh ấy thường đi xếp hàng mua đồ ăn sáng cho cháu, là món quẩy và sữa đậu nành mà cháu thích nhất… Còn nữa, anh ấy nấu mì rất ngon, không nhạt nhẽo như cháu…” “Mì gì vậy?” Trịnh Diệu Khang đột nhiên hỏi.



“Thịt thái chỉ ạ!” Giản Nhu tiếp tục.



“Lúc bấy giờ anh ấy chẳng bao giờ nhắc đến gia đình, cháu cũng không hỏi.



Cháu nghĩ người mình yêu là anh ấy, chẳng liên quan đến ai hết.



Kết quả, số phận đã đùa giỡn chúng cháu.” Cô nở nụ cười gượng gạo.



“Cháu mới mười chín tuổi, còn quá trẻ nên tưởng rằng cuộc đời vẫn còn dài, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, tưởng rằng tình yêu sẽ tan biến dễ như khi xuất hiện nên mới gây tổn thương cho người khác và bản thân.” Cô hỏi: “Có phải một ngày nào đó già đi, trải qua nhiều vết thương không thể lành, cháu mới muốn bảo vệ những người xung quanh, mới sợ họ bị tổn thương?” “Đúng thế.” Sắc mặt Trịnh Diệu Khang trở nên ôn hòa.



Ông cúi đầu, tiếp tục ngắm Trịnh Vĩ trong những tấm ảnh.



Đã nói hết những lời cần nói, Giản Nhu xem đồng hồ.



“Bây giờ không còn sớm nữa, bác phải đi gặp gia đình thông gia, đúng không ạ? Cháu không làm phiền bác nữa.



Cháu chào bác!” “Ờ” Ông nhìn cô bằng ánh mắt có chút kỳ lạ.



Giản Nhu mở cửa, xuống xe.



Cô vừa định đóng cửa xe lại thì Trịnh Diệu Khang đột nhiên cất tiếng: “Cô Giản! Với điều kiện của cô, tìm một người thật lòng chắc không khó.



Hãy thử cho người khác cơ hội, có lẽ cô sẽ phát hiện họ thích hợp với cô hơn, mang đến cho cô cuộc sống tốt hơn Trịnh Vĩ.” Giản Nhu mỉm cười, gật đầu.



“Cháu cảm ơn bác… Khi nào anh ấy kết hôn, cháu sẽ cân nhắc chuyện này.” Rời khỏi không gian chật hẹp, bức bí, Giản Nhu hít thở không khí trong lành, cảm thấy vô cùng thoải mái.



Tất nhiên cô còn có cảm giác đạt thành tựu to lớn.



Cô rất muốn gọi điện cho Trịnh Vĩ, báo tin thắng lợi với anh.



Cô còn muốn nói, thật ra bố anh không đáng sợ chút nào, chỉ hơi bá đạo mà thôi.



Ngoài ra, cô cũng muốn khuyên anh, khi nào rảnh rỗi hãy về nhà nấu mì cho bố thưởng thức.



Chuyện này không vội, buổi tối cô tâm sự với anh cũng được.



Bây giờ, cô nên lấy dũng khí đi nói chuyện với Lạc Tình.



Lái xe đến khu nhà của bạn, Giản Nhu chợt nhìn thấy chiếc A8 quen thuộc đỗ ở phía trước.



Cô vô cùng sửng sốt, liền quan sát biển số, đúng là xe của Trịnh Vĩ.



Nhưng tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này? Lẽ nào Kiều tiểu thư sống ở đây? Đúng lúc này Lạc Tình xuất hiện trong tầm mắt của Giản Nhu.



Gương mặt xinh đẹp của cô đầy vẻ hưng phấn và chờ mong.



Giây tiếp theo, Trịnh Vĩ xuống xe, giúp cô mở cửa xe.



Chiếc A8 chuyển bánh, loáng một cái đã khuất dạng, để lại Giản Nhu thẫn thờ trong ô tô của mình.



Quán cà phê yên tĩnh chỉ có Trịnh Vĩ và Lạc Tình ngồi đối diện nhau.



Lạc Tình đã mơ thấy cảnh tượng này vô số lần, hôm nay thật sự ngồi cùng anh, cô vẫn có cảm giác không chân thực.



Lạc Tình lặng lẽ ngắm nhìn người đàn ông mình yêu thầm nhiều năm.



Anh tựa vào thành ghế, dáng vẻ ung dung, nhàn nhã, gương mặt tuấn tú, ánh mắt lãnh đạm và sâu thẳm khiến cô chìm đắm.



Vốn là người hoạt bát, vui vẻ nhưng hôm nay Lạc Tình hoàn toàn im lặng, bởi cô biết một khi mình lên tiếng, cảnh tượng như trong giấc mộng này sẽ biến mất.



Ánh mắt Trịnh Vĩ dừng lại ở gương mặt cô.



“Trước ngày hôm qua, chúng ta từng gặp nhau bao giờ chưa?” “Rồi ạ! Chúng ta từng cùng uống rượu ở quán bar Thiên thượng nhân gian.” Lạc Tình vừa nói vừa khuấy đều tách cà phê.



Trịnh Vĩ nở nụ cười áy náy.



“Thật ngại quá.



Hôm đó tôi uống say nên quên mất em.” Lạc Tình lắc đầu.



“Không sao! Hôm đó hơi tối nên anh cũng chẳng nhìn rõ.” Thật ra từ đầu đến cuối anh không để ý đến cô, ngay cả khi cô giới thiệu tên mình với anh.



Ánh mắt anh luôn hướng về phía bức tường kính, chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện gì.



Khi ấy, cô mới đặt chân vào làng giải trí, còn chưa nổi tiếng.



Chỉ vì muốn gặp Trịnh Vĩ, cô hết nước hết cái cầu xin Uy Gia nên mới có cơ hội tham gia buổi tụ tập như vậy.



Từ đầu đến cuối cô luôn dõi theo anh, phát hiện anh chỉ lặng lẽ hút thuốc và uống rượu.



Sau đó cô “mặt dày” đi đến bên cạnh, ngồi xuống bắt chuyện: “Anh đang nhìn gì thế?” “Phong cảnh.” Anh vẫn dán mắt vào bức tường kính.



Lạc Tình chẳng nhìn thấy phong cảnh gì ngoài một tấm biển quảng cáo treo ở tòa nhà đối diện.



Đây là quảng cáo một nhãn hiệu mỹ phẩm ít tên tuổi mà người mẫu chính là Giản Nhu.



“Tấm poster này của Tiểu Nhu tương đối ấn tượng.” Lạc Tình lên tiếng.



“Cô quen cô ấy sao?” Trịnh Vĩ thờ ơ hỏi.



“Vâng, cậu ấy là bạn em.” Anh đột nhiên quay đầu, nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.



“Anh không tin à?” Để chứng minh mình không nói dối, cô rút di động ra trước mặt anh.



“Có cần em gọi điện bảo cậu ấy đến đây không?” “Liệu cô ấy có đến không?” Trước giọng nói có vẻ chờ mong của Trịnh Vĩ, Lạc Tình có chút hối hận, nhưng cô chỉ có thể gọi điện cho Giản Nhu, hỏi bạn có đến đây chơi không.



Giản Nhu cất giọng ngái ngủ: “Bạn yêu, tha cho mình đi! Hôm qua cả đêm mình không ngủ, hôm nay quay phim suốt một ngày, mình phải chợp mắt một lúc.” Trong thâm tâm, Lạc Tình cũng không mong bạn đến.



“Vậy cậu nghỉ ngơi đi!” Nghe nói Giản Nhu không đến, Trịnh Vĩ im lặng uống rượu, không nói với cô lời nào nữa.



Bây giờ nhớ lại, Lạc Tình mới nhận ra phong cảnh mà Trịnh Vĩ ngắm suốt buổi tối hôm ấy chính là Giản Nhu trong tấm poster quảng cáo.



Cô hỏi: “Anh hẹn em ra ngoài không phải để thưởng thức cà phê đấy chứ?” “Tôi nghe nói em rất có hứng thú về tôi.



Vậy em có hứng thú nghe tôi kể một câu chuyện hay không?” Trịnh Vĩ nói.



“Có!” Lạc Tình đáp ngay.



Thế là anh kể một câu chuyện tình yêu rất dài.



Anh nói, anh lớn lên trong khu dành cho cán bộ cao cấp, mọi người đều biết bố anh.




Trong mắt thiên hạ, anh chỉ là con trai của Trịnh Diệu Khang.



Dường như nếu không phải là “con trai của Trịnh Diệu Khang”, anh cũng chẳng khác gì đám ăn mày ngoài bến xe.



Vì vậy anh đặc biệt ghét danh xưng này.



Năm mười hai tuổi, một lần bị bố đánh, anh một mình tới khu vui chơi giải trí.



Anh đang ngồi trên chiếc ghế dài thì đột nhiên một que kem xuất hiện trước mặt anh.



Giây tiếp theo, anh nhìn thấy một bé gái rất xinh.



Cô bé có mái tóc dài và đôi mắt trong veo, đặc biệt là nụ cười vô tư và ngọt ngào anh rất thích.



Anh hỏi tại sao cô mời anh ăn kem.



Cô đáp: Bởi vì anh rất đẹp trai.



Anh thích câu trả lời này bởi nó không liên quan đến chuyện anh là con trai của Trịnh Diệu Khang.



“Em có tin trên đời có tiếng sét ái tình không? Vừa nhìn thấy cô bé là tôi đã thích ngay.” Trịnh Vĩ hỏi.



“Em tin.” Lạc Tình đáp.



Cô cũng trúng tiếng sét ái tình với anh.



“Cô bé đó là Giản Nhu, đúng không ạ?” “Ừ…” Trịnh Vĩ cầm tách trà lên uống một ngụm rồi tiếp tục kể câu chuyện của mình.



Anh nói, từ lúc quen Giản Nhu, anh càng ngày càng thích ở bên cô bởi mỗi lúc như vậy anh chỉ là Trịnh Vĩ chứ không phải con trai ai đó.



Nguyên nhân quan trọng hơn, ánh mắt cô nhìn anh luôn khiến máu nóng trong người anh sôi sục.



Trong lúc hồi tưởng, Trịnh Vĩ tựa như quay trở về thời niên thiếu non nớt đó, như lại nhìn thấy thiếu nữ đáng yêu đi bên anh dưới hàng cây xanh.



Mùi hương từ mái tóc dài của cô vương vấn mãi trong trái tim anh.



Anh lặng lẽ giơ tay ra, định nắm lấy tay cô.



“Đằng kia có quán kem kìa! Em mời anh ăn kem nhé!” Cô hưng phấn chỉ về phía trước.



Anh nắm hụt tay cô, lần đầu tiên trong đời anh ghét món kem vô cùng.



Anh còn nhớ buổi tối bị bố đánh, lưng trầy da, rớm máu.



Anh chạy ra khỏi nhà, chẳng biết đi đâu, vô thức đến nhà cô.



Phòng Giản Nhu vẫn sáng đèn, anh đột nhiên rất muốn gặp nên gọi to tên cô.



Vài giây sau, cô thò đầu ra ngoài cửa sổ rồi lại rụt vào.



Anh thất vọng, định bỏ đi.



Đúng lúc này cô đột nhiên chạy ra khỏi khu tập thể, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng.



Dáng vẻ của cô lúc đó rất đẹp, khiến anh nảy sinh khao khát được ôm cô vào lòng.



Đáng tiếc, còn chưa kịp hành động, Giản Nhu đã phát hiện ra vết thương trên lưng anh.



Cô lại chạy vội về nhà lấy tiền đi mua thuốc.



Trên hành lang tối tăm, tĩnh mịch, ngón tay mềm mại và ấm áp của cô thoa nhẹ lên lưng anh, khiến trái tim anh đập điên cuồng trong lồng ngực, như có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.



Vài lần anh định lấy hết dũng khí làm chuyện gì đó thì đèn cảm ứng đột nhiên bật sáng, chiếu sáng đôi mắt trong veo của cô, khiến anh không dám có ý nghĩ xấu xa.



Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt anh đã mười sáu tuổi.



Một hôm, mẹ anh lấy lý do thành tích học tập của anh xuống dốc nghiêm trọng, kiên quyết đưa anh vào trường học khép kín ở thành phố khác.



Nghe nói, trường này được quản lý theo kiểu quân sự hóa, rất nghiêm khắc đối với học sinh, ngay cả cuối tuần cũng không được về nhà.



Ông bố uy nghiêm của anh hết sức tán thành, làm xong thủ tục chuyển trường cho anh trong mấy ngày.



Trước khi đi, Trịnh Vĩ hẹn Giản Nhu đi xem phim, bảo có lời muốn nói với cô.



Đáng tiếc, tối hôm đó, anh đợi ở rạp chiếu phim cả đêm nhưng cô không xuất hiện.



Vì vậy anh mãi mãi không có cơ hội nói với cô câu: “Em nhất định phải chờ anh trở về, về cưới em làm vợ.” Ngày hôm sau, anh bị bố mẹ đưa lên máy bay, tới trường học khép kín như nhà tù đó.



Sau khi “ra tù”, anh lại vào trường quân đội nên không có tự do thật sự.



Tuy nhiên anh đã nhờ người nghe ngóng tin tức về Giản Nhu.



Khi nhận được tin bố cô đã qua đời, mẹ cô tái giá với một Hoa kiều rồi đưa con gái ra nước ngoài, chắc sẽ không trở về, anh một mình ngồi tàu lượn siêu tốc, hồi tưởng quãng thời gian hai người ở bên nhau.



Trong lòng có chút tiếc nuối, có chút bi thương nhưng anh không cảm thấy đau buồn vì dù sao mối tình đầu đẹp đẽ cũng để lại nhiều ký ức tươi đẹp và vui vẻ cho anh, khiến mỗi khi nhớ tới, anh bất giác lại mỉm cười.



Những năm tháng sau đó, cuộc sống bận rộn khiến anh dần lãng quên ký ức về cô.



Chỉ thỉnh thoảng vào những đêm trăng thanh gió mát, anh có chút hối hận vì đã không chọc thủng tấm màn mờ ám, ngay cả câu “Anh thích em” cũng chẳng kịp nói.



Tất nhiên anh cũng từng mơ thấy Giản Nhu.



Lúc tỉnh dậy, anh rất muốn gặp cô một lần, dù chỉ đứng nhìn từ xa.



Anh tưởng đó chỉ là giấc mộng xa vời, không nhờ, một ngày bốn năm sau, anh lại tình cờ nhìn thấy cô.



Hôm đó là cuối tuần, một người bạn tên Phác Nghị Minh về nước nghỉ hè.



Một đám thanh niên tụ tập ăn uống rồi đến nhà Phác Nghị Minh uống bia, xem bóng đá.



Lúc nghỉ giữa hai hiệp đấu, có người tình cờ phát hiện ra chiếc ống nhòm quân dụng cao cấp ở ngoài ban công nên tỏ ra hiếu kỳ: “Nghị Minh, ống nhòm dùng để làm gì thế? Không phải cậu nhìn trộm người đẹp nào đó ở tòa nhà đối diện đấy chứ?” Phác Nghị Minh cười ngoác miệng.



“Hì hì… Cậu đoán đúng rồi.



Nhà bên kia có một ngôi sao nữ rất xinh.



Lúc nhàn rỗi, anh đây sẽ ngắm cô ấy để giải khuây.” “Ngôi sao nữ thật sao?” Phác Nghị Minh giơ ống nhòm về hướng quen thuộc.



“Ồ! Cô ấy đang ở nhà, còn mặc váy ngủ nữa…” “Để tôi xem nào!” Nghe nói có ngôi sao nữ mặc váy ngủ, đám con trai đầy hoóc môn lập tức biến thành “dê xồm”, lao đến tranh cướp ống nhòm.



“Chính là góc độ này! Đừng có động đậy!” Phác Nghị Minh vội điều chỉnh ống nhòm để mọi người luân phiên thưởng thức.



“Wow! Thân hình tuyệt quá!” “Ngôi sao nữ đúng là khác hoàn toàn đám hoa cỏ dại ở hộp đêm, không trang điểm cũng xinh thế kia!” “Đúng đấy! Đôi chân của cô bé nuột quá! Thân hình này chơi suốt ngày chắc cũng không chán.” “Trông cũng ngon đấy!” Ngũ Kiến Phàm đến góp vui.



“Cô bé là ngôi sao à? Sao tôi chưa từng nghe nói?” “Em xem phim truyền hình có cô ấy đóng rồi, là bộ Tình yêu không chia tay đang hot.



Cô ấy tên là gì nhỉ…” Phác Nghị Minh gãi đầu.



Trịnh Vĩ ngồi ở sofa xem bình luận bóng đá, không để tâm đến cuộc trò chuyện của bọn họ.



Ngũ Kiến Phàm gọi anh: “Vĩ! Anh đừng giả vờ nữa, muốn xem thì lại đây đi!” “Tôi không có hứng thú với ngôi sao nữ.” Trịnh Vĩ không quay đầu, nói lớn tiếng.



“Làng giải trí chỉ có ống kính là trong sạch mà thôi.” “Xì, có bảo anh cưới về làm vợ đâu!” “Cho tôi cũng chẳng thèm.




Tôi sợ cô ta làm bẩn giường của tôi.” Ngũ Kiến Phàm hết nói nổi.



Phác Nghị Minh vỗ tay đánh đét.



“Em nhớ ra rồi! Cô ấy tên là Giản Nhu.” Hai từ “Giản Nhu” như một tiếng sét phá tan sự điềm tĩnh của Trịnh Vĩ trong phút chốc.



Anh lao đến như tên bắn, lập tức cướp lấy ống nhòm.



Hình ảnh hiện ra trong ống nhòm đúng là người con gái trong ký ức của anh.



Cô vẫn để mái tóc dài đến thắt lưng, vẫn là đôi mắt trong veo đó.



Tuy nhiên nụ cười vô tư mà anh thích nhất đã biến mất trên gương mặt cô.



Đang là giữa mùa hạ nhưng thần sắc của cô rất lạnh lẽo.



Anh nghe thấy Phác Nghị Minh hỏi Ngũ Kiến Phàm: “Anh Ngũ, khi nào anh hỏi giúp em xem giá ăn một bữa với cô ấy là bao nhiêu, em muốn làm quen với cô ấy.” “Chỉ ăn cơm thôi sao?” “Thì cứ ăn trước đã.” Trịnh Vĩ lập tức cắt ngang: “Vừa rồi cậu bảo cô ấy đóng phim truyền hình gì nhỉ?” “Tình yêu không chia tay.” “Chiếu lúc mấy giờ?” “Hình như là giờ vàng.” “Tôi biết rồi.” Trịnh Vĩ nói, mắt vẫn dán vào ống nhòm.



Giản Nhu đang ngồi trên tấm thảm dưới sofa, vừa uống trà vừa xem ti vi.



Bộ váy ngủ rộng không thể che đi thân hình tuyệt đẹp của cô, đặc biệt đôi chân thẳng tắp, đầy vẻ mời gọi.



Cô đã thay đổi, không còn là thiếu nữ ngây thơ mà anh giấu tận đáy lòng.



Nhưng cô vẫn khiến trái tim anh rung động như ngày nào.



Sau đó Trịnh Vĩ không xem bóng đá cũng chẳng uống bia, một mình độc chiếm chiếc ống nhòm.



Phác Nghị Minh đi đến, hỏi: “Bao giờ anh mới xem xong?” “Nghị Minh! Khi nào đi, cậu nhớ để chìa khóa nhà lại cho tôi.



Tôi cần dùng.” Trịnh Vĩ cất giọng dứt khoát.



“Anh định làm gì?” “Tôi muốn theo đuổi cô ấy.” “Hả?” Đám bạn sững sờ, một lúc sau mới định thần.



Ngũ Kiến Phàm vỗ vai anh.



“Anh không sợ cô ta làm bẩn giường của anh sao?” “Tôi muốn cưới cô ấy về làm vợ.” Mọi người đều ôm bụng cười ha hả.



“Anh Vĩ ngày càng hài hước.” Không một ai tin Trịnh Vĩ nghiêm túc ngoài chính anh, cũng chẳng ai tin anh sẽ làm được.



Không có người nào tin Giản Nhu dám bỏ rơi anh sau một năm yêu đương nồng thắm, càng chẳng ai tin anh từ bỏ sự kiêu ngạo của mình, hết lần này đến lần khác tìm cách nối lại quan hệ với cô.



Còn cô, thà chết cũng không gặp anh.



Bạn bè anh không hiểu nổi, ngay cả người anh em thân thiết từ nhỏ đến lớn là Diệp Chính Thần cũng không chịu đựng được khi thấy anh bị một người phụ nữ hủy hoại.



Một lần, Diệp Chính Thần còn dúi đầu anh vào nước lạnh để giúp anh tỉnh táo hơn.



Thật ra anh cũng muốn tỉnh táo lắm chứ! Những năm qua, chứng kiến cô có scandal với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, chứng kiến cô ôm hôn tình cảm và lên giường với đàn ông trong các bộ phim, không dưới một lần anh lớn tiếng tuyên bố sau khi uống say: Tôi đã hoàn toàn từ bỏ rồi.



Nhưng mỗi khi nghe nói chuyện tình của cô không có hồi kết, trái tim anh lại hồi sinh.



Anh quên sạch những lời tuyên bố hùng hồn trước đó.



Anh vẫn ôm tia hy vọng chờ đợi cô quên đi thù hận, quay về bên anh.



Anh đã chờ năm năm, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay, cô đã chịu cho anh cơ hội… Sau khi kể xong câu chuyện, Trịnh Vĩ nói: “Giản Nhu không tiết lộ với em chuyện này, chẳng phải cô ấy không coi em là bạn, mà do nguyên nhân chia tay của chúng tôi xuất phát từ bí mật và mối thù của đời trước.



Cũng vì biết quá nhiều nên bố cô ấy mới bị hại chết.” “Hả? Thế thì anh đừng nói quá rõ ràng.” Lạc Tình tiếp lời.



Trịnh Vĩ cúi đầu uống trà.



“Tại sao anh lại kể cho em nghe chuyện của hai người?” Lạc Tình không hiểu.



“Anh muốn em giúp anh khuyên Tiểu Nhu à?” “Cũng không hoàn toàn như vậy.” Trịnh Vĩ nở nụ cười ôn hòa và chân thành.



“Tôi nghe nói em đã vì tôi mà lãng phí nhiều thời gian.



Tôi thật sự cảm động, nhưng người tôi yêu là Giản Nhu.



Cuộc đời này, tôi chỉ yêu mình cô ấy, cũng chỉ cưới một người phụ nữ là cô ấy.



Điều duy nhất tôi có thể làm cho em là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em.



Khi không còn ảo tưởng, em sẽ phát hiện, thật ra tôi là người đàn ông vô dụng, đến cô gái mình thích cũng không giành được.” Lạc Tình quan sát người đàn ông trước mặt.



Cô muốn tìm hiểu anh suốt mấy năm trời.



Hôm nay, cuối cùng cô đã hiểu được đôi mắt thâm trầm như màn đêm của anh.



Thì ra trong đó chứa đựng một người con gái và mối tình không thể dứt bỏ.



Đây là điều ngay cả nằm mơ cô cũng không ngờ tới.



Cô thở dài: “Anh đúng là vô dụng thật.” “Bây giờ em phát hiện vẫn chưa muộn.” “Anh không chỉ vô dụng mà còn ngốc nghếch nữa.



Anh biết không…” Lạc Tình cảm thấy cần phải nhắc Trịnh Vĩ.



“Tiểu Nhu đã nộp hồ sơ xin di dân.



Cậu ấy định đi Canada, không bao giờ quay về đây nữa.” Trịnh Vĩ hóa đá trong giây lát.



“Di dân ư?” “Em nghĩ cậu ấy không có ý định kết hôn với anh.” Trịnh Vĩ siết chặt tách trà, chiếc cốc nóng bỏng tay mà anh không hề phát giác.



Anh thề sẽ không để cô ra đi.



Bất kể dùng thủ đoạn nào, anh cũng không cho cô rời khỏi anh lần nữa.



Một tiếng sau, chiếc A8 màu đen dừng lại trước khu nhà của Lạc Tình.



Lạc Tình mở cửa xe rồi quay sang Trịnh Vĩ.



“Nếu anh và Tiểu Nhu kết hôn, nhớ tìm một phù rể đẹp trai cho em.



Phải đẹp hơn anh đấy!” “Được thôi.” Trịnh Vĩ trả lời dứt khoát.



“Cám ơn anh!” Trong lúc Trịnh Vĩ không để ý, Lạc Tình nhoài người hôn lên má anh rồi nhảy xuống xe.



Chiếc xe nhanh chóng quay đầu, phóng đi mất.



Lạc Tình thở dài, quyến luyến thu hồi ánh mắt.



Dù anh hơi vô dụng, dù trái tim anh thuộc về người phụ nữ khác, cô vẫn thích anh.



Vừa quay người, chuẩn bị lên nhà, cô liền nhìn thấy Giản Nhu.



Lạc Tình sững người.



Đối mặt với “tình địch”, nói không ghen tị là giả dối.



Lạc Tình thật sự ghen tị với Giản Nhu, vì cô ấy có được tình yêu sâu đậm của người đàn ông như Trịnh Vĩ, dù cô ấy chà đạp trái tim anh tàn nhẫn đến mức nào, anh vẫn một lòng yêu thương cô.




Tuy nhiên cô cũng biết rõ, bất kể tình yêu của họ có kết thúc tốt đẹp hay không, cô cũng chỉ là người ngoài cuộc.



“Chúng ta lên nhà cậu đi!” Giản Nhu bình thản lên tiếng.



“Mình có chuyện muốn nói với cậu.” Lạc Tình ngập ngừng rồi khẽ gật đầu.



Trong ấn tượng của Giản Nhu, nhà của Lạc Tình luôn gọn gàng, sạch sẽ.



Hôm nay, căn hộ bừa bộn như bãi chiến trường.



Trên nền nhà đầy vỏ chai bia và tàn thuốc lá.



Lạc Tình dọn dẹp qua loa rồi lấy một lon bia trong tủ lạnh, hỏi cô: “Cậu có uống không?” “Được thôi!” Nghe bạn nói vậy, Lạc Tình lôi hết bia đặt lên bàn uống trà.



Cô mở một lon, ngẩng đầu tu ừng ực.



Giản Nhu vừa mở nắp vừa hỏi: “Cậu còn giận mình không?” “Giận chứ!” Lạc Tình thẳng thắn đáp.



“Nhưng giận thì giải quyết được vấn đề gì? Anh ấy là người đàn ông của cậu.



Đây là sự thật không thể thay đổi.” “Người đàn ông của mình ư?” Giản Nhu gượng cười, uống một ngụm bia, trong miệng toàn là vị đắng chát.



Người đàn ông của cô vừa được Lạc Tình hôn, lại vội vàng đi gặp vị hôn thê, không biết chừng buổi tối còn bị cô gái nào đó cầm chân ấy chứ.



Người đàn ông của cô luôn bận rộn như vậy.



Nhìn thấy vẻ mặt chua chát của bạn, Lạc Tình hỏi thăm dò: “Vừa rồi cậu nhìn thấy…” “Mình có nhìn thấy.” “Mình…” Lạc Tình biết mình không nên tơ tưởng đến Trịnh Vĩ, nhưng thời khắc đó, cô không thể kiềm chế bản thân nên mới hôn anh.



Nụ hôn này coi như lễ tế cho tình yêu đơn phương của cô, cũng là để sau này nhớ lại quãng thời gian si mê một người đàn ông còn có chút kỷ niệm ngọt ngào.



Cô không ngờ lại bị Giản Nhu bắt gặp.



“Mình hôn anh ấy là vì…” “Không sao đâu!” Giản Nhu nở nụ cười nhàn nhạt như không liên quan đến mình.



“Mình còn được chứng kiến màn nóng bỏng hơn ấy chứ, của cậu chỉ là nụ hôn tạm biệt thôi mà.



Mình đã quen rồi.” Cho dù bạn tỏ ra rất bình thản, Lạc Tình cảm thấy mình vẫn nên giải thích rõ: “Cậu đừng hiểu lầm.



Mình và anh ấy chẳng có gì cả.



Vừa rồi anh ấy đưa mình đi uống cà phê là để mình hiểu rõ, trong trái tim anh ấy chỉ có một mình cậu, bất kể mình làm gì cũng vô ích.



Thật ra cậu nên nói sớm với mình.



Nếu biết anh ấy chỉ yêu mình cậu, mình đâu đến nỗi lãng phí nhiều năm như vậy.” “Mình không ngờ anh ấy đợi mình đến tận bây giờ.



Mình tưởng chúng mình đã kết thúc từ năm năm trước, không còn bất cứ quan hệ gì.



Mình thật sự không ngờ, nhiều năm trôi qua mà anh ấy vẫn không chịu từ bỏ.” Lạc Tình uống đầy một bụng bia, tính cách hào sảng trở lại.



Cô chỉ vào ngực Giản Nhu.



“Trái tim cậu làm bằng gì mà để một người đàn ông tốt như anh ấy chờ đợi những năm năm? Nếu là mình, năm ngày cũng không chịu nổi ấy chứ! Đừng nói người nhà, ngay cả Ngọc Hoàng Đại đế phản đối cũng thế thôi.” “Ngọc Hoàng Đại đế thì mình chẳng sợ.



Mình chỉ sợ mẹ mình thà chết cũng không cho bọn mình ở bên nhau.” Giản Nhu nói.



“Hay là bọn cậu sinh con luôn đi! Bác gái là mẹ cậu, chắc chắn không để xảy ra tình trạng con cậu không có bố.” Giản Nhu lắc đầu.



“Cậu không hiểu tính mẹ mình.



Nếu biết mình mang cốt nhục của Trịnh Vĩ, chắc mẹ sẽ bắt mình phá thai mất.” “Không phải đấy chứ? Thù hận gì mà mẹ cậu tuyệt tình thế? Thù giết cha hay đoạt vợ à?” “Ừ…” Lạc Tình tròn mắt kinh ngạc, mãi mới lên tiếng: “Cậu định thế nào? Chẳng nhẽ cứ làm người tình không danh không phận của anh ấy đến hết đời ư?” Giản Nhu tu hết lon bia mới trả lời: “Mình cũng không biết.



Anh ấy bảo sẽ tự giải quyết nên mình để anh ấy lo.” Cả buổi chiều, Giản Nhu ở nhà Lạc Tình, uống hết bia lại chuyển sang rượu vang.



Đến lúc đầu óc ngây ngất, cô kéo tay bạn, thổ lộ tâm tình: “Cậu có biết mình rất ngưỡng mộ cậu không? Đối với cậu, tình yêu là chuyện của riêng cậu.



Cậu muốn yêu thì yêu, muốn hôn thì hôn, mặc kệ thiên hạ nghĩ gì.



Mình thì không như thế được… Vừa cùng Trịnh Vĩ dự đám cưới, mình đã bị chụp cái mũ “người thứ ba” rồi.



Bố anh ấy nói xa nói gần, bảo mình đừng trông mong bước vào nhà họ Trịnh.



Xì, cứ làm như mình thèm lắm ấy!” “Cậu không thèm sao?” Lạc Tình hỏi lại.



“Mình chả thèm… Nhưng mình không nỡ rời xa anh ấy, cho dù yêu anh ấy rất cực nhọc, trái tim lúc nào cũng như ở trên tàu lượn siêu tốc, lên chín tầng mây rồi lại rơi xuống đáy vực.” “Tốt quá còn gì! Chẳng phải cậu thích ngồi tàu lượn siêu tốc, ngồi cả ngày cũng không biết chán sao?”



“Ừ nhỉ?” Giản Nhu ngẫm nghĩ.



Cũng phải, có lẽ bởi vì cô thích nên số phận đã định tình cảm của cô tựa như trên tàu lượn siêu tốc.



Vì vậy bất kể kết quả ra sao, cô cũng nên nỗ lực một lần, để mình không hối hận.



Uống đến chạng vạng, Giản Nhu gọi điện cho cô trợ lý Trương Hân, bảo cô ấy đến đón mình.



Về đến nhà, cô định đi thẳng vào phòng ngủ đánh một giấc thì bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng tắm ngồi ở sofa xem tin tức thời sự.



Giản Nhu dụi mắt nhìn kĩ, hóa ra là Trịnh Vĩ.



Tóc anh đã khô, chứng tỏ anh về nhà lâu rồi.



“Anh về nhanh thế sao? Em tưởng muộn cơ, không biết chừng còn phải tâm sự với vị hôn thê đã lâu chưa gặp của anh, còn có màn nóng bỏng ấy chứ!”



“Ăn bữa cơm thì mất bao nhiêu thời gian.” Trịnh Vĩ lên tiếng.



“Anh không làm chuyện gì khác sao?”



“Có em ở nhà đợi, anh đâu có hứng thú làm chuyện khác.” Trịnh Vĩ tiến lại gần, gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô.



Ngửi thấy mùi rượu tỏa ra từ người Giản Nhu, anh khẽ chau mày.



“Em uống rượu đấy à?”



“Vâng, em uống một chút.”



“Với ai vậy?”



Nghĩ đến chuyện anh bị Lạc Tình hôn, lại đi ăn trưa cùng vị hôn thê, Giản Nhu cố tình cất giọng khiêu khích: “Tại sao em phải nói cho anh biết? Anh chỉ mua quyền sở hữu thân thể, chứ có mua sự tự do của em đâu.



Anh ăn bữa trưa của anh, em uống rượu của em.



Anh có quyền gì can thiệp?”



“Là Nhạc Khải Phi, đúng không?” Trịnh Vĩ hỏi.



Cô áp sát người anh, chớp chớp mắt.



“Chẳng phải anh học ngành trinh sát, không chuyện gì có thể qua nổi mắt anh sao? Anh thử đoán xem, em cùng ai uống rượu?”



Anh hít ngửi người cô.



“Nếu đã vậy thì anh không khách sáo nữa.”



“Hả?” Giản Nhu còn chưa kịp phản ứng đã bị anh bế lên, đi vào phòng ngủ.



“Anh muốn làm gì thế?”



“Bức cung chứ làm gì nữa.” Trịnh Vĩ thản nhiên đáp.



“Trường phòng Trịnh! Anh chỉ có mỗi chiêu này thôi sao? Anh không thể nghĩ ra trò mới mẻ hơn à?”



“Anh có rất nhiều chiêu.” Trịnh Vĩ đặt Giản Nhu xuống giường rồi đè lên người cô, giữ chặt hai tay cô, không cho cô phản kháng.



“Nhưng với em, anh chỉ dùng chiêu này… bởi vì anh thích.”



“Anh…” Giản Nhu không còn gì để nói.



Miệng cô bị anh chặn lại, chỉ có thể mở to mắt nhìn anh lột váy của mình.



Nửa tiếng sau, cô hoàn toàn khuất phục dưới sự “bức cung” của Trịnh Vĩ, túm tay anh cầu xin: “Dừng lại… Em khai hết… Anh tha cho em đi! Không phải em uống rượu với Nhạc Khải Phi mà là…”



“Lạc Tình đúng không?”



Giản Nhu ngẩn người.



“Sao anh biết?”



“Trên người em có mùi nước hoa mà cô ấy dùng khi đi uống cà phê với anh.



Quan trọng hơn, lúc đưa cô ấy về nhà, anh đã nhìn thấy xe của em đỗ dưới nhà cô ấy.”



Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Giản Nhu cầm gối đập vào đầu anh.



“Anh đúng là bỉ ổi, vô liêm sỉ, hạ lưu…”



Trịnh Vĩ ôm cả người lẫn gối vào lòng.



“Bây giờ em mới biết sao? Anh tưởng em biết từ lâu rồi?”



“Anh…” Giản Nhu nghiến răng.



“Anh còn có thể vô liêm sỉ và hạ lưu hơn, em có muốn thử không?”



Cô giơ tay ôm vai Trịnh Vĩ, cơ thể mềm mại dính chặt vào người anh.



“Em muốn…”



Bên ngoài cửa sổ, trời càng lúc càng tối, những tòa cao ốc ở phía xa trở nên mờ nhạt, chỉ có người đàn ông trước mặt vẫn rõ nét như thuở ban đầu mới gặp.



Giản Nhu vuốt tóc Trịnh Vĩ, ý nghĩ rời xa anh ngày càng trở nên mơ hồ.



Cảm nhận được vật cứng nóng bỏng đang tiến vào, cô lập tức nhích ra xa đồng thời nhắc anh: “Anh vẫn chưa dùng cái đó.”



“Hôm nay anh không muốn dùng.”



“Ngộ nhỡ em có thai thì sao?” Giản Nhu ngẫm nghĩ, nhưng tính không ra hôm nay có phải thời kỳ nguy hiểm của mình hay không.



“Có thì sinh.



Anh nuôi được tất.”



Đây không phải là vấn đề nuôi được hay không mà là lịch trình của cô đã kín mít.



Hết phim điện ảnh đến phim truyền hình, còn quay quảng cáo nữa.



Nếu vi phạm hợp đồng, tiền bồi thường sẽ là con số không nhỏ, chỉ nghĩ đến thôi, cô cũng thấy xót ruột.



Tuy nhiên hình như đây không phải là vấn đề trọng tâm.



Giản Nhu suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Nhưng em nghe nói có thai sau khi uống rượu, khả năng miễn dịch của đứa bé sẽ rất kém.”



“Thế à?” Trưởng phòng Trịnh cân nhắc kĩ lưỡng rồi đưa ra quyết định: “Không sao! Gien của anh rất tốt, con chúng ta kém thế nào được.”



Hình như anh nói cũng có lý.



Giản Nhu bất giác ngắm thân hình cường tráng của Trịnh Vĩ.



Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhấc chân cô, tiến thẳng vào nơi mê hồn, mang theo ngọn lửa đầy đam mê.



Giản Nhu đột nhiên nhớ tới ý tưởng mang thai của Lạc Tình.



Đứa bé có thể là cách duy nhất để mẹ cô chấp nhận Trịnh Vĩ.



Một khi có thai, cô sẽ tìm nơi sinh con trước.



Dù oán hận hay trách móc đến mức nào, chắc mẹ cô cũng sẽ chấp nhận thôi.



Nghĩ đến đây, Giản Nhu tỏ ra đặc biệt nhiệt tình.



Cho đến khi hai người mướt mát mồ hôi, Trịnh Vĩ mới hài lòng xuống giường đi nấu mì cho cô.



Ngồi trước bát mì thơm phức, Giản Nhu lên tiếng: “Khi nào rảnh, anh nhớ về nhà nấu cho bố anh một bữa.”



“Bố anh ư? Sao tự nhiên em lại nhắc đến ông già?”



Giản Nhu thành thật trả lời: “Chắc biết tính anh một khi quyết định sẽ không bao giờ thay đổi nên sáng nay bác đã đến tìm em.”



Trịnh Vĩ không hề tỏ ra kinh ngạc, tựa như đã lường trước được sự việc.



“Ông già nói gì với em?”



“Bác không gây khó dễ cho em, chỉ bảo em tự giải quyết…” Cô kể lại nội dung cuộc trò chuyện với Trịnh Diệu Khang, trừ đoạn sau khi Trịnh Vĩ kết hôn, cô sẽ rời khỏi Trung Quốc.



“Ừ…” Trịnh Vĩ tỏ ra không hề bận tâm.



“Em đừng lo.



Dựa vào kinh nghiệm đấu tranh hai mươi mấy năm, anh biết ông chỉ bề ngoài tỏ ra đáng sợ mà thôi.



Tuy hơi bá đạo, nói một là một nhưng bố anh là người nói lý lẽ, luôn đánh giá khách quan con người và sự việc.”



“Vậy anh cho rằng bác đánh giá thế nào về em?”



Trịnh Vĩ mỉm cười.



“Anh tương đối có lòng tin vào con mắt thẩm mỹ của mình.” Khóe miệng Giản Nhu bất giác cong lên.



Ngày hôm sau, cứ nghĩ đến chuyện mang thai, tâm trạng của Giản Nhu có chút bất an, lo lắng pha lẫn mong chờ.



Nào ngờ, trước khi đi ngủ, cô đột nhiên phát hiện “bà dì(*)” ghé thăm.



Giản Nhu không khỏi ảo não.



Sớm biết thế, tối qua cô đã không cần ráng sức như vậy.



(*) Bà dì: kinh nguyệt của phụ nữ.