Sự Bất Quá Tam

Chương 9-10: Góc nhìn Dung Trân (1)




1.

Dung Trân phải mất 45 phút để tiêu hóa sự thật mình quay trở lại năm 16 tuổi.

Vừa mở mắt ra, cô đang ở lớp học thời cấp 3, trên bảng đen viết dày đặc các công thức hàm lượng giác. Dung Trân, người nhiều năm không học toán “…”

Cô cau mày, dựa theo trí nhớ mở cặp lấy một chiếc gương nhỏ, sau đó -- thấy mình năm 16 tuổi.

Mặt mộc, ngây ngô non nớt cùng một vẻ kiêu căng ngạo mạn. Mặt tràn đầy collagen, trên đầu còn kẹp chiếc kẹp tóc hình hoa hồng, rất giống món quà sinh nhật mà Tạ Chiêu Nam tặng cô.

Đây không phải trò đùa, cũng không phải mơ, cô thực sự quay lại trường cấp 3.

Tại sao lại như vậy, buổi tối cô còn nói với Tạ Chiêu Nam muốn ăn canh sườn heo khoai từ, sao đột nhiên lại xuyên qua? Cô đột nhiên biến mất, vậy Tạ Chiêu Nam sẽ thế nào? Anh sẽ rất lo lắng sao?

Chuông tan học vang lên.

Dung Trân vẫn đang buộc mình chấp nhận thực tế thì một cô gái không quen biết tự dưng vọt tới, kích động nắm tay cô: “Trân Trân, cuối cùng tìm được cậu… lớn chuyện rồi!”

Dung Trân cẩn thận xác định gương mặt cô ấy, chắc chắn người này không phải là một trong số ít bạn bè mình, cô không nhớ nổi đây là ai, vì vậy hỏi rất chiếu lệ: “Có chuyện gì?”

“Không phải cậu nói tiết này sẽ nghỉ học đi xem bóng rổ à? Sao còn ở đây?” Cô gái kia như phát hiện việc gì, “Lạc Thừa Hãn thắng trận nhưng bị mấy người đàn anh khối trên bắt đi!”

Lạc Thừa Hãn?

Cái tên khá cũ kỹ này gợi lại cho Dung Trân một số ký ức không mấy dễ chịu, cô vừa định nói “đâu liên quan gì đến tôi” thì bỗng khựng lại.

Khoan đã, 16 tuổi, tiết toán, trận bóng rổ, Lạc Thừa Hãn, đàn anh khóa trên--- Những từ ngữ mấu chốt này sao quen tai đến vậy?

“Không chỉ có Lạc Thừa Hãn, cả Tạ Chiêu Nam cũng bị dẫn đi,” cô gái kia rất vội vàng, “Cậu mau đi giúp đi.”

- -Nhớ ra rồi.

Ký ức lóe lên, Dung Trân đứng dậy, không cần cô gái kia dẫn đường, chạy khỏi lớp học, đi thẳng đến cầu thang tầng cao nhất theo trí nhớ.

Rầm!

“Tôi là người thừa kế Lạc gia,” cầu thang loáng thoáng vọng tới tiếng nói, “Mấy anh đừng…”

Bịch bịch bịch, Dung Trân dẫm lên đôi giày da nhỏ, vọt thẳng đến trước mặt đám nam sinh đang kinh ngạc.

“Dung Trân?” Lạc Thừa Hãn lúc còn trẻ không có vẻ u ám như sau này, nhưng vẫn như trong trí nhớ của cô, mặt lộ vẻ cực kỳ khó chịu, “Cô đến đây làm gì?”

Dung Trân hoàn toàn phớt lờ anh ta, mà nhìn thẳng vào người trong góc.

Thiếu niên có thân hình hơi gầy gò, vẻ nhàn tản thản nhiên dựa một bên, bị kéo cổ áo cũng chẳng có phản ứng gì, mặt mày tuấn mỹ có phần ngây ngô hơn mười năm sau, có vẻ đáng yêu vô cùng.

Thật đẹp.

Dung Trân khen thầm trong lòng, sau đó nhấc chân đá người đang túm cổ áo anh văng ra: “Cút.”

Mười năm trước cô còn dùng những lời lẽ hung hăng chế nhạo họ, mười năm sau cô lười nói với họ, chỉ muốn nhanh chóng cứu bạn trai mình ra.

“Dung Trân?” Thấy phản ứng của cô khác với tưởng tượng, Lạc Thừa Hãn lớn tiếng gọi cô, “Cô đang làm gì vậy?”

“Anh ồn ào quá,” Dung Trân không cảm xúc liếc anh ta một cái, mất kiên nhẫn hừ nhẹ, “Đâu phải đến tìm anh, câm miệng.”

Cùng lúc đó, Tạ Chiêu Nam, người luôn nghiêng mặt đi dường như nghe thấy điều gì kỳ lạ, chần chừ quay đầu lại, nhìn Dung Trân. Đôi mắt anh mười năm sau không giống thế này, trong trẻo, không có sương mù tích tụ, nụ cười thản nhiên, người nhìn không thể đoán ra anh đang nghĩ gì.

Ánh mắt Tạ Chiêu Nam mang theo ít nghi hoặc, có lẽ còn có gì khác, yên lặng, chăm chú nhìn Dung Trân.

Anh nói, tiểu học anh đã yêu thầm cô.

Dung Trân bỗng dưng nhớ đến điều này, sau đó đột nhiên do dự.

… Thật hay giả? Tuy rằng sau đó anh nói lòng tự tôn của anh không mỏng manh yếu ớt như vậy, nhưng lúc này anh chưa bao giờ bày tỏ sự yêu thích của mình. Nếu cô đột nhiên tỏ ra thiên vị, có thể sẽ dọa anh không, hoặc là anh sẽ hoàn toàn không chấp nhận cô?

Nhưng nghĩ lại, Dung đại tiểu thư quyết định ném tất cả ra sau đầu -- dù sao thì trước nay cô không phải là người lo trước lo sau.

“Cô không phải đến tìm tôi?” Lạc Thừa Hãn nghe giọng rất tức giận, sắc mặt luôn lãnh đạm có phần biến đổi.

Dung Trân nhìn Tạ Chiêu Nam trước mặt, cuối cùng nghẹn ra mấy chữ: “Tôi có việc tìm anh.”

“… Tôi?” Tạ Chiêu Nam lẩm bẩm hỏi lại, thấy dáng vẻ thản nhiên của Dung Trân, không biết anh nghĩ gì mà cũng đứng thẳng dậy, “Được.”

Một đám đàn anh lớp trên nhìn nhau, nhận ra thân phận Dung Trân nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, thấy cô không quay đầu lại mà dẫn Tạ Chiêu Nam đi, lại nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của Lạc Thừa Hãn, chỉ có thể thì thào với nhau, từ từ giải tán.



Đại tiểu thư nhà họ Dung không phải luôn theo đuổi thiếu gia nhà họ Lạc sao? Sao tự dưng không bận tâm mà mang Tạ Chiêu Nam đi?

… Vòng tròn quyền quý thật loạn.

Khi Dung Trân dẫn Tạ Chiêu Nam đi vòng vèo đến khu rừng nhỏ bên cạnh sân thể dục của trường, chuông vào học đã vang lên. Nhưng Dung Trân không có ý dừng lại, thậm chí cũng không vội vàng, nhìn qua tâm tình cô khá tốt, chỉ thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn anh, cảm xúc trong mắt thực phức tạp, Tạ Chiêu Nam mơ hồ nhận ra cô khá lạ.

Lạ? Lạ thế nào?

“Dung…” Tạ Chiêu Nam dừng lại, “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

Dung Trân nhìn anh, bỗng tiến lại gần vài bước, Tạ Chiêu Nam không kịp đề phòng, tầm mắt chạm vào ánh mắt sáng ngời của thiếu nữ, anh không khỏi nhắm mắt lại, nhẫn nại: “Cô…”

Tai anh đỏ lên. Dung Trân càng muốn cười hơn.

Có lẽ vì mười năm sau Tạ Chiêu Nam luôn biểu hiện thành thục, hiện giờ cô phát hiện anh không thể kiểm soát để che giấu bộ dạng thật của mình thế này thực sự rất đáng yêu. Sau khi hai người ở bên nhau, cô luôn là người ở vai dưới, Tạ Chiêu Nam cực ít khi lộ cảm xúc ra ngoài, vì vậy cô càng muốn -- trêu anh.

Cô giả vờ không hề hay biết: “Tôi muốn nói chuyện quan trọng với anh, sao anh không chịu nhìn tôi?”

“Tôi,” Tạ Chiêu Nam hiếm khi thấy vốn từ nghèo thế này, tựa như đang tự hỏi nên nói gì cho phải, cuối cùng chỉ cẩn thận khống chế ánh mắt mình phía trên cổ Dung Trân, “Xin lỗi.”

Hóa ra dáng vẻ Tạ Chiêu Nam khi đó là thế này.

“Cô tìm tôi có việc quan trọng gì?” Tạ Chiêu Nam nhìn cô.


Dung Trân ngẫm nghĩ, thuận miệng nói bừa một lý do: “Tôi học toán không tốt lắm, muốn tìm anh dạy kèm.”

Không phải không muốn thừa nhận mình đến giúp anh, hoặc nói thẳng “em thích anh”, hay nói thẳng thân phận của mình với anh, nhưng một là sợ anh không tin, hai là... cho dù Tạ Chiêu Nam nói là năm đó lòng tự trọng của anh không yếu ớt như vậy, nhưng cô vẫn không muốn anh chịu bất kỳ tổn thương nào.

“Tìm tôi?” Tạ Chiêu Nam rất ngạc nhiên, nhưng anh đã bình tĩnh lại, nói thẳng: “Bạn học Dung, có phải cô tìm nhầm người không? Tôi không thích học hành, thành tích cũng không cao.”

“Ai nói,” Dung Trân xù lông phản bác, tiện thể còn trả đũa, “Chưa kể, tôi nhìn nhầm người hồi nào, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Tạ Chiêu Nam, có phải anh không nhớ tôi không, ngay cả tên tôi anh cũng không nhớ phải không?”

Đại tiểu thư làm khó dễ nhưng vẫn xinh đẹp, kiêu kỳ như vậy, Tạ Chiêu Nam há miệng: “Không phải.”

Dung Trân hừ một tiếng, “Vậy anh nói xem tôi tên gì? Cả trường họ Dung nhiều vậy, ai biết anh kêu bạn học Dung là ai chứ.”

“…Dung Trân.” Tạ Chiêu Nam dường như bất lực, gương mặt trẻ trung anh tuấn đỏ ửng, ánh mắt tránh né, “Không phải tôi không nhớ.”

“Từ giờ trở đi anh phải kêu như vậy,” Dung Trân độc đoán ra lệnh, “Không được kêu tôi là bạn học Dung.”

“Được,” anh im lặng một hồi lâu, cũng không có ý định tìm nguyên nhân, mím môi đồng ý, sau đó lịch sự hỏi: “Tôi có thể đi được chưa?”

Nếu Dung Trân không phải là Dung Trân mười năm sau, chắc chắn cô sẽ không cảm thấy Tạ Chiêu Nam thích mình -- anh che giấu vô cùng kín đáo, chỉ có chút sơ hở để đại tiểu thư nhìn thấu.

“Anh chưa đồng ý chuyện dạy kèm cho tôi,” Dung Trân ngang nhiên giữ chặt tay áo anh, “Tối nay ăn tối với tôi, chúng ta bàn chuyện này.”

Tạ Chiêu Nam lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, một lúc sau mới lên tiếng, “Dung Trân, gần đây cô cãi nhau với Lạc Thừa Hãn sao?”

Dung Trân không hiểu: “Liên quan gì tới anh ta?”

“Nếu cô muốn chọc giận anh ta,” Tạ Chiêu Nam suy nghĩ, “Phương pháp ép buộc bản thân đến gần tôi thực ra không tốt cho cô lắm.” Ánh mắt anh không có tiêu cự, đồng tử lại lộ ra vẻ hờ hững bình tĩnh, khóe môi cong lên, bình thản: “Nếu có xung đột thì nói rõ ràng ra là được, hai người sau này dù sao cũng ở bên nhau, phải từ từ hòa hợp, đừng làm tổn thương chính mình.”

Dung Trân nghe vậy thì muốn nổi giận, nhưng nhìn vẻ mặt Tạ Chiêu Nam thì lửa giận tắt đi, thì thầm: “Giả vờ ra dáng ra hình lắm.”

Tạ Chiêu Nam nghe không rõ: “… Cô nói gì?”

“Không có gì,” Dung Trân kiềm chế cảm xúc, “Nhưng anh đoán sai rồi, tôi tìm anh không liên quan gì tới anh ta.”

Tạ Chiêu Nam hiển nhiên không tin nhưng vẫn cười cho có lệ: “Vậy sao… vậy…”

“Vậy quyết định thế nhé,” Dung Trân không cho anh từ chối, “Tan học tôi tới tìm anh.”

Tạ Chiêu Nam sửng sốt, còn muốn nói gì thì Dung Trân như nghĩ ra gì đó, gỡ chiếc kẹp hoa hồng trên tóc, đặt vào lòng bàn tay anh: “Đây.”

Mái tóc dài đen nhánh xõa tung ra trước mặt anh, ánh nắng xuyên thấu đôi mắt cô gái trẻ, phản chiếu những tia sáng lấp lánh như sao, trong lòng bàn tay trắng như sứ của cô, một đóa hồng nở rộ, kiều diễm như môi cô.

Cảnh tượng này đẹp như tranh vẽ.

Tạ Chiêu Nam cảm thấy mình đang mơ, anh sững sờ bất động, mãi đến khi Dung Trân mất kiên nhẫn mở lòng bàn tay anh ra, đặt đóa hồng lên: “Đây là tín vật, không được làm mất.”

2.

Khi tan học, Trình Thiên Tường đến tìm anh.


“Anh, hôm nay em nghe nói đám học sinh khối trên bắt anh đi?” Cậu nhóc mập mạp thở phì phò lau mồ hôi trên mặt, “Anh không sao chứ?”

Ngoài dự đoán của cậu, người Tạ Chiêu Nam sạch sẽ, đừng nói đổ máu, ngay cả vết thương cũng không có.

“Không sao,” Tạ Chiêu Nam nhìn như có tâm sự, “Lát nữa…”

“Lát nữa cái gì?” Trình Thiên Tường thở phào nhẹ nhõm, “Hôm nay tới nhà em ăn cơm đi?”

Cậu không chú ý phòng học đang ồn ào bỗng yên tĩnh, tiếng thì thào khe khẽ xung quanh cũng như ngừng lại.

“Tạ Chiêu Nam.”

Giọng nữ nghe rất hay, còn hơi quen quen. Trình Thiên Tường ngây người nhìn theo ánh mắt Tạ Chiêu Nam -- đối mặt với gương mặt trắng trẻo xinh xắn.

“Dung…Dung đại tiểu thư?” mồ hôi lạnh Trình Thiên Tường túa ra, “Trời đất ơi, anh Tạ, chị ấy đến kiếm chuyện với anh hả?”

“Không phải…” Tạ Chiêu Nam muốn giải thích nhưng tựa như cũng thấy phiền, cuối cùng thở hắt ra, nói: “Anh cũng không biết.”

Anh không biết Dung Trân nghĩ gì. Chơi anh sao? Cảm thấy chơi rất thú vị sao? Có mục đích khác sao? Hay là có âm mưu gì?

Dung Trân mà anh biết cực kỳ kiêu ngạo, làm gì cũng quang minh chính đại, không làm việc như chơi xỏ người khác, nhưng nếu cô có mục đích khác, thì anh có gì đáng để mưu tính đâu? Điều duy nhất hiện giờ anh có chỉ là gương mặt này?

Cũng không có khả năng…

Không thể có khả năng vì cô ấy thật sự…

Phỏng đoán vớ vẩn một khi đã sinh ra, cho dù chưa được chứng thực, cũng đã khiến tim Tạ Chiêu Nam đập nhanh hơn. Thiếu niên còn chưa đủ chín chắn để xử lý tình cảm của mình, thậm chí còn hơi đỏ mặt, trong lòng âm thầm nhắc đi nhắc lại: Chuyện này không thể, không thể, tuyệt đối không thể.

“Đi thôi.” Dung Trân không để ý tâm lý phức tạp của Tạ Chiêu Nam, rất tự nhiên đi tới trước mặt Tạ Chiêu Nam, “Đi ăn cơm.”

“Ăn cơm? Ăn cơm gì?” Trình Thiên Tường không hiểu đầu cua tai nheo, “Tối nay không phải anh Tạ tới nhà em ăn cơm sao?”

“Hả, anh định tới nhà Trình Thiên Tường à.” Dung Trân nghĩ ngợi, “Vậy được, tôi cũng đi.”

Tạ Chiêu Nam: “…”

Trình Thiên Tường: “?”

Trình Thiên Tường: “???”

Trình Thiên Tường mặt kinh hãi nhìn Dung Trân: “Không phải chứ, đại tiểu thư chị nghiêm túc à?”

… Thì ra từ lúc đó cậu ấy đã gọi cô là đại tiểu thư. Dung Trân gật đầu như lẽ đương nhiên: “Chị có thể trả tiền cơm.”

Trình Thiên Tường: “Không phải, không phải chuyện đó…”

Tạ Chiêu Nam hít sâu một hơi: “Dung Trân, cô muốn đi thật sao?”

“Ăn bữa cơm thôi mà,” Dung Trân nhìn hai người đang đờ người, ngạc nhiên hỏi lại, “Đâu phải muốn ăn thịt hai người, sợ cái gì vậy?”


Cô bỗng nhiên tinh mắt thoáng thấy bên tai Tạ Chiêu Nam đỏ bừng không tự nhiên, tâm tư không thể nói của chàng thiếu niên kia như hiện rõ trước mặt Dung Trân. Cô chỉ cần liếc qua là nhìn thấu, sự ngọt ngào từ tận đáy lòng lập tức tràn ra: dễ thương quá.

Lúc này Tạ Chiêu Nam thật ngây thơ.

Dung Trân cố nén cười, nghiêm trang ghé sát Tạ Chiêu Nam, nhắm vào đôi tai đỏ bừng của anh, nói với giọng rất vô tội: “Anh lo lắng chuyện gì? Sợ tôi cướp sắc anh sao?”

Tạ Chiêu Nam: “…”

Trình Thiên Tường không nghe thấy những lời ngọt ngào của hai người nhưng không ảnh hưởng tới việc cậu lộ vẻ khiếp sợ khi thấy hành động thân mật của Dung Trân. Nhưng mà anh em hạnh phúc thì cậu hạnh phúc, thấy Tạ Chiêu Nam không có ý trốn tránh (Thật ra là do đầu óc trống rỗng), Trình Thiên Tường cuối cùng cũng dẫn Dung Trân lên xe về nhà mình.

Trên xe, Trình Thiên Tường lén nhìn cô gái ngồi ở ghế sau, phát hiện Dung Trân đang ung dung nhìn cảnh bên đường, Tạ Chiêu Nam lại cứng nhắc dán sát vào cửa, giống như Đường Tăng lọt vào động Bàn Tơ, lập tức cậu rất kính nể Dung Trân, lén nhắn tin cho Tạ Chiêu Nam: Anh Tạ, rốt cuộc thì tình hình là sao vậy.

Tạ Chiêu Nam: …

Trình Thiên Tường: Em nói thật, em thấy giống như đại tiểu thư có ý muốn dụ dỗ anh.

Mặt Tạ Chiêu Nam vô cảm nhìn màn hình, muốn chửi người nhưng lại phát hiện chính mình cũng đang cân nhắc đến khả năng này.

Trình Thiên Tường: Thực ra em muốn nói lâu rồi, anh Tạ, nếu nói làm ‘trai đẹp’ thì anh đẹp trai thế này, lại còn có cơ bụng, năng lực cạnh tranh còn mạnh hơn Lạc Thừa Hãn không phải sao?

Trình Thiên Tường: Nếu anh có thể biết co biết giãn, tuy tính tình Dung đại tiểu thư thất thường nhưng hào phóng, xinh đẹp, gia thế hiển hách, nếu thật sự muốn thay đổi theo đuổi anh thì em cảm thấy, anh Tạ, anh nên cân nhắc đi.

Tạ Chiêu Nam: … Biến.

Anh bực bội tắt di động, nhắm mắt lại, cố gắng đuổi những suy nghĩ kỳ lạ đó ra khỏi đầu.

Tạ Chiêu Nam là khách quen nhà họ Trình, ba Trình mẹ Trình đều không ngạc nhiên, nhưng còn người kia… Hai vợ chồng nhìn Dung Trân ngồi yên lặng, âm thầm kéo Trình Thiên Tường sang một bên: “Đây không phải là cô con gái nhà họ Dung sao? Sao tự dưng không báo trước mà đưa người ta về nhà?”

Trình Thiên Tường cực kỳ vô tội: “Không phải con quen, mà là anh Tạ quen… hình như Dung đại tiểu thư theo đuổi anh Tạ.”

Ba Trình mẹ Trình: “?”

Ba Trình quở trách: “Con nói bậy gì đó! Tuy là Tiểu Tạ không tệ nhưng Dung gia có địa vị thế nào, sao có thể…”

Mẹ Trình ngắt lời ông: “Ông nghiêm túc thế làm gì, tôi thấy hai đứa nhỏ rất xứng đôi, Tiểu Tạ ưu tú thế kia, mấy cô bé thích cũng bình thường thôi.”

Ba Trình: “… Nhưng mà đó là Dung gia đấy.”

Mẹ Trình: “Vợ chồng nhà họ Dung không phải người hợm hĩnh, anh đừng nhọc lòng vô ích.”

Lúc ba người nói chuyện, Dung Trân lại đang nhìn Tạ Chiêu Nam.

Tạ Chiêu Nam chơi rubik, năm ngón tay thon dài, gương mặt đường nét góc cạnh rõ ràng, nước da như ngọc, bàn tay đẹp có phần quá mức. Dung Trân nhìn đến xuất thần, lại chuyển sang hàng lông mi mảnh dài, mũi cao thẳng, môi rất mỏng, thoạt nhìn cũng rất mềm mại, lộ ra màu hồng rất nhạt…

“Dung Trân.” Tạ Chiêu Nam dừng tay, “Cô cứ nhìn tôi thế sao?”

Anh bị nhìn đến nóng người, khối rubik chỉ xoay lòng vòng, anh đã vắt kiệt sức lực mình để che giấu.

“Anh đẹp trai thật,” Dung Trân định thần lại, “Tôi nhìn nhiều tí thì sao chứ?”

Tạ Chiêu Nam nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia, phảng phất một sự dịu dàng hiếm thấy, giống như anh đã từng thấy qua, nhưng dường như có phần khác biệt --- ánh mắt thế này, anh chỉ từng thấy khi cô nhìn Lạc Thừa Hãn.

Bây giờ, cô lại nhìn anh như vậy.

Tay Tạ Chiêu Nam run lên, khối rubik suýt tí thì lăn xuống đất.

Bữa cơm này chủ - khách đều ăn rất vui vẻ, trừ Tạ Chiêu Nam ăn mà không biết mùi vị gì, Trình Thiên Tường vô tâm vô tư điên cuồng ăn ba chén cơm, Dung Trân cũng lịch sự lễ phép, tiến thoái hợp lẽ, không hề giống như lời đồn đãi ương ngạnh kiêu căng, khiến cho vợ chồng nhà họ Trình từ bất an lo lắng cũng nhẹ nhàng thở ra, yên lòng nói cười rôm rả.

Sau khi ăn xong, Tạ Chiêu Nam có việc phải đi, Dung Trân cũng thong thả theo sau anh.

“Dung Trân,” Tạ Chiêu Nam nhìn cô, “Tôi phải về nhà.”

“Tôi biết mà,” Dung Trân ngáp một cái, “Đi thôi.”

Tạ Chiêu Nam: “…”

Tạ Chiêu Nam: “Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.”

“Sao tôi phải về nhà,” Dung Trân ngạc nhiên nhìn anh, “Tôi đến nhà anh chứ.”

Tạ Chiêu Nam: “?”

Thấy anh muốn phản kháng, Dung Trân gật gật mái tóc dài xõa tung của mình: “Tín vật đã đưa anh, không phải định đổi ý chứ?”

Cô đột nhiên tiến lại gần một bước, gương mặt gần như dán vào Tạ Chiêu Nam: “Anh làm mất rồi sao?”

Sao có thể mất chứ. Đóa hồng đó nằm trong túi anh, giờ phút này đầu ngón tay vừa chạm vào nó cách đó không lâu chợt nóng bừng lên, như bị đốt cháy.

“Không có.” Tạ Chiêu Nam đứng yên tại chỗ, thậm chí cảm nhận được hơi thở của cô rất gần, “… Dung Trân, cô muốn làm gì?”

Anh nhận thua.

“Đừng… trêu tôi,” anh nói, “Cô muốn làm gì, tôi đều đồng ý.”

Thích là không thể khống chế, không thể kiểm soát được suy nghĩ miên man, biết chắc rằng cô ấy làm này kia chỉ vì hứng thú nhất thời, nhưng vẫn không thể muốn mơ ước xa xôi… bản thân như thế này rất kỳ lạ, Tạ Chiêu Nam lúng túng, vì vậy chỉ đành giơ cờ trắng đầu hàng.

Dung Trân nhìn Tạ Chiêu Nam.

Khi đó anh cũng không kín kẽ đến mức không lọt một giọt nước, anh bất đắc dĩ không thể bày tỏ tình ý thầm kín, cảm thấy ‘được yêu mà sợ’, lại lo lắng chỉ là giấc mộng trưa hè, đơn giản mà dứt khoát từ bỏ, đem quyền lựa chọn giao cho cô.

Lòng Dung Trân mềm như nước, cô nghĩ thầm, hóa ra trong lòng anh, tình yêu thầm kín này là món đồ quý báu không thể chạm đến. Anh thận trọng thích cô, lo được lo mất, đau đầu không thôi, vẻ bất cần đời cố tỏ ra bên ngoài bị phá vỡ, chỉ vì cô đến gần.

Vì vậy cô thẳng thắn nói: “Anh không nhận ra sao, em đang theo đuổi anh.”

Mười năm sau, là anh theo đuổi cô.

Vậy mười năm trước, cô cũng muốn chủ động một lần theo đuổi anh.