Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 48





Trên mặt Lý Thiên Hoa vẫn có nụ cười thản nhiên, hắn không cần phải tức giận với Trương Trần, thậm chí hắn còn chưa cần mở miệng, nước miếng của những người này cũng đủ dìm chết đối phương rồi.

Một thằng vô dụng, dùng gì để so với hắn?
“Được rồi!”, Lý Thiên Hoa vung tay, những giọng nói khiển trách Trương Trần mới dừng lại.

Lý Thiên Hoa chậm rãi nói: “Trương Trần, thân là đàn ông mà không chăm sóc tốt cho người phụ nữ của mình thì đúng là quá thất bại! Thủy Y đi theo cậu chịu khổ mấy năm, cậu làm cô ấy bị chê cười thế nào, tôi tin là trong lòng cậu cũng đã rõ!”
“Nếu cậu thật sự yêu cô ấy, chẳng lẽ không nên buông tay sao.

Tôi có thể cho cô ấy một cuộc sống sung sướng, tương lai xán lạn, còn cậu chỉ liên lụy cô ấy thôi, cũng như lần này, cô ấy khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để kiếm người hợp tác, nhưng cô ấy làm vậy vì cái gì, chẳng phải là vì một chữ “Nhà” à?”
“Rời khỏi cô ấy đi, cậu không thương được cô ấy thì để tôi thương!”
Trời sinh giọng nói của Lý Thiên Hoa trầm ổn, mạnh mẽ, mọi người, đặc biệt là các cô gái đều rất cảm động, tìm được một người đàn ông như vậy cũng như đã có được cả thế giới, không thể không nói, lời của hắn rất có khả năng làm người ta đồng cảm.

“Xoẹt!”
Lý Thiên Hoa lấy một tấm séc từ trong túi ra rồi đưa cho Trương Trần: “Tôi xin cậu, hãy rời khỏi Phương Thủy Y đi!”
Nhìn một chuỗi số không trên tấm séc, Phương Thủy Y ở cạnh thay đổi sắc mặt, cô vừa định tiến lên thì lại bị đám Tô Hiểu Huệ kéo lại.

Trương Trần bật cười, thản nhiên hỏi: “Anh thật sự cầu xin tôi à?”
Lý Thiên Hoa sửng sốt, chính hắn lại không ngờ Trương Trần lại nói ra chữ “cầu xin” này, đây cũng đã là có dũng khí đáng khen nhưng trước mặt có quá nhiều người, hắn vẫn tùy ý nói: “Không sai, chỉ cần cậu có thể chịu rời đi Thủy Y, trả tự do cho cô ấy!”
“Được!”, Trương Trần gật đầu.

Lập tức, mọi người chung quanh tỏ ra khinh bỉ.

“Tôi còn cho rằng anh ta sẽ cứng đầu lắm, ai ngờ lại bán vợ mình chỉ với một tấm séc!”
“Thủy Y à, cậu xem đi, cậu đã tìm kiểu người gì vậy, cho một tờ séc là đồng ý luôn rồi kìa!”
“Anh ấy không đồng ý, mấy người chê bai anh ấy, giờ đồng ý thì cũng nói là sao, đạo lý trên đời đều thuộc mấy người hết rồi đấy!”, giọng Phương Thủy Y lạnh như băng, nhưng trong lòng cô cũng rất thất vọng, Trương Trần thật sự đồng ý sao?
Nhưng mà một giây sau, Phương Thủy Y lại trợn to mắt, những người khác cũng trừng lớn hai mắt, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Trương Trần.


“Cầu xin người khác thì phải chân thành một chút, quỳ xuống đi!”, Trương Trần thản nhiên nói.

Một câu ngắn gọn khiến mọi người sững sờ tại chỗ, họ liếc mắt nhìn nhau, không khỏi hoài nghi tai mình đã nghe nhầm.

Nói đùa gì vậy chứ, tên này lại dám bắt Lý Thiên Hoa quỳ xuống, anh ta biết Lý Thiên Hoa là ai không, chẳng lẽ anh ta điên rồi à?
Lý Thiên Hoa vốn đang vui vẻ vì thuận lợi, trong tích tắc, nụ cười cứng lại, tầm séc vẫn được kẹp trong tay, lồng ngực tức tới mức muốn nổ tung.

Hóa ra tên nhóc này đã chơi hắn ngay từ đầu.

“Mày có biết làm thế rất nguy hiểm không?”, Lý Thiên Hoa híp mắt, đến nước này, những người khác cũng không dám tùy tiện nói chen vào.

“Nguy hiểm thế nào?”, Trương Trần nói.

“Lựa chọn chính xác nhất của mày là nhặt tấm séc mà tao vứt trên đất lên, sau đó thì biến, biến khỏi Hoài Bắc này, nếu không tao cũng không chắc là chuyện gì sẽ xảy ra đâu!”
Lý Thiên Hoa vứt tấm séc trên mặt đất, sau đó lại giơ chân giẫm hai cái, ngẩng đầu, lạnh giọng nói với Trương Trần.

Người bắt hắn quỳ xuống không phải không có nhưng chưa đến lượt thằng vô dụng trước mắt đâu.

Nếu không phải vì lo lắng hình tượng của mình trước mặt Phương Thủy Y, hắn đã ra tay đánh Trương Trần chảy máu đầm đìa rồi, nhưng dù vậy, hắn cũng sẽ không để Trương Trần được sống yên ổn.

Vừa nhìn là biết tên Trương Trần là kẻ không thức thời rồi!
“Lựa chọn chính xác nhất của anh cũng là mau chóng cút!”, Trương Trần bình tĩnh nói, lời vừa dứt, sắc mặt Lý Thiên Hoa âm trầm hẳn.

Hắn tự hỏi là dù thái độ của hắn đúng mực cỡ nào thì cũng không thể dễ dàng tha cho một thằng rác rưởi mắng mình nhiều lần như vậy.

“Trương Trần, anh đang nói cái gì đấy?”, Phương Thủy Y hoảng sợ, thân phận của Lý Thiên Hoa không đơn giản, nhất là chỗ dựa “thuần màu đỏ” phía sau, hiện tại bọn họ hoàn toàn không thể đắc tội.


“Anh Lý, cảm ơn sự ưu ái của anh nhưng tôi đã là phụ nữ có chồng, không hề có ý định ly hôn nên cơ hội đầu tư của anh nên để dành cho người khác thích hợp hơn!”, Phương Thủy Y vội nói, giãy khỏi tay Tô Hiểu Huệ, kéo Trương Trần muốn rời khỏi đó.

Một đám người tiến lên chặn đường họ, ngay tức khắc, mấy bảo vệ chịu trách nhiệm giữ gìn an ninh cho khách sạn cầm dùi cui điện chạy tới.

“Quản lý, quản lý ơi, lầu hai có vấn đề!”, một bảo vệ trong đó cầm bộ đàm báo cáo.

“Trương Trần, mày đúng là thứ bất tài, còn muốn trốn sau lưng phụ nữ nữa à, gan dạ phết nhỉ!”, mọi người thấy bảo vệ tới thì tránh hết qua một bên.

Gương mặt nhỏ nhắn của Phương Thủy Y tái nhợt, xem ra giờ họ muốn đi cũng không được rồi.

Cô hất cằm, gương mặt nhỏ mịn màng hướng về phía Lý Thiên Hoa, cô nói: “Anh muốn thế nào, nơi này không chào đón thì chúng tôi đi là được!”
“Thủy Y, cậu Lý thích cô, nhưng cậu ấy không thích loại ăn bám vô tích sự, rốt cuộc cô đang do dự gì thế, có điểm nào mà cậu Lý không hơn tên này?”, một người đứng trong đám người nói với giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Một vài người đàn ông lại có chút hâm mộ Trương Trần, có một người phụ nữ chắn trước người mình, ai có phước như vậy chứ!
Lý Thiên Hoa tức muốn hộc máu, nhưng may mà quản lý của khách sạn đã tới, người này vội đi đến trước mặt Lý Thiên Hoa: “Cậu Lý, xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Có một thằng hề quấy rối bữa tiệc của tôi!”, Lý Thiên Hoa nhìn Trương Trần, thẳng nhiên nói.

Quản lý lập tức hiểu ý, tức khắc lạnh giọng quát: “Người đâu, bắt người này lại cho tôi!”
“Anh dựa vào cái gì mà đòi bắt anh ấy?”, Phương Thủy Y hỏi với hai mắt đẫm lệ.

“Thưa cô, nơi này thuộc về tư nhân, không công khai mở cửa, mà tôi là người quản lý ở đây, bắt một ai đó không phải là thuộc chức trách của tôi sao?”, quản lý giải thích một câu.

“Thủy Y, không sao, những người này còn kém lắm!”, Trường Trần nói.


Mọi người nghe anh nói thì cười lạnh: “Sao, cậu vẫn định dùng Taekwondo à?”
Phương Thủy Y cũng nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét, đến lúc này rồi mà anh còn ra vẻ thể hiện, dù anh đánh thắng được ba người, nhưng giờ tới tận ba mươi, anh thắng được không?
“Anh chịu đi sớm thì đã không có nhiều chuyện thế này rồi!”, Phương Thủy Y quát Trương Trần với đôi mắt đỏ hoe.

Sau đó cô lại nhìn Lý Thiên Hoa: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Thủy Y, sao em vẫn không hiểu lòng anh chứ! Anh chỉ muốn em chấp nhận anh thôi!”, Lý Thiên Hoa thể hiện dáng vẻ đau lòng, thâm tình nhìn Phương Thủy Y.

“Vậy anh để Trương Trần rời khỏi đây trước!”
“Vì một thằng vô dụng, em thấy đáng giá không?”, Lý Thiên Hoa hỏi.

“Tôi nói lại lần nữa, dù anh ấy có nhiều khuyết điểm hơn nữa thì anh ấy cũng là chồng tôi, chưa tới lượt mấy người coi thường anh ấy đâu!”, Phương Thủy Y cứng rắn nói.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Lý Thiên Hoa càng thêm âm u, những người khác cũng bắt đầu chỉ trỏ, khinh thường mỉa mai bọn họ không biết tốt xấu.

Người quản lý khách sạn cũng không nói gì nữa, sau khi người này ra lệnh, bảo vệ lao về phía Trương Trần, có hai người phía sau tiện tay rút dùi cui điện đánh tới chỗ Trương Trần.

“Không biết lượng sức!”, Trương Trần hừ lạnh một tiếng, vươn tay kéo Phương Thủy Y ra sau rồi tung một cước.

Cạch!
Dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người, tên bảo vệ lao lên đầu tiên bị đá bay, phải biết rằng trông bảo vệ kia ít nhất cũng phải chín mươi ki-lô-gam, cú đá đó phải dùng bao nhiêu sức lực chứ.

Phương Thủy Y cũng ngẩn người, miệng nhỏ há hốc.

Quản lý khách sạn sững người một chút rồ kịp phản ứng lại, hét lớn: “Gọi hết bảo vệ tới cho tôi!”
“Vâng!”, bảo vệ phía sau đáp.

Sau đó, quản lý âm u nhìn Trương Trần, lạnh lùng nói: “Thưa cậu, cậu tùy tiện làm bị thương người khác, vậy cậu định giải quyết công khai hay xử lý riêng, nếu giải quyết công khai thì tôi sẽ báo cảnh sát ngay!”
“Tôi đang tự vệ, anh báo cảnh sát thì làm được gì?”, Trương Trần hỏi.

Quản lý nhìn Lý Thiên Hoa, người sau lắc đầu: “Tôi không mời anh ta, xét theo luật thì người này tự tiện xông vào tư gia!”
Quản lý khách sạn gật đầu, lần này gã yên tâm, lý lẽ và vũ lực đều nghiêng về phía gã.


“Tôi hỏi anh, có phải nơi này có một cô gái tên Nhược Tuyết không?”, Trương Trần an ủi Phương Thủy Y đang vô cùng lo lắng rồi nhìn quản lý, hỏi ra.

“Sao? Cậu đừng nói với tôi là cô Nhược Tuyết mời mình đấy!”, quản lý cười lạnh, những người ở đây thì gã không biết nhưng Lý Thiên Hoa và Nhược Tuyết thì gã biết, Nhược Tuyết còn là phó hội trưởng Tổ chức Y Tế Quốc tế.

“Đúng là cô ấy!”, Trương Trần nói, khi anh vừa định lấy lấy thiệp mời ra thì mới phát hiện mình đã đưa cho phục vụ sau khi tiến vào: “Các người có thể tới quầy phía trước xem thử, thiệp mời của tôi tại đó!”
“Nhóc con, cậu coi chúng tôi như mấy thằng ngu để trêu à, chỉ bằng cậu mà được cô Nhược Tuyết mời á, xin hỏi cậu xứng không?”, quản lý và Lý Thiên Hoa cười lạnh, người khác không biết gì cũng nhỏ giọng thảo luận.

Khi biết thân phận của Nhược Tuyết, ngay cả Phương Thủy Y cũng túa mồ hôi thay cho Trương Trần, nhưng cô hiểu chồng mình, anh sẽ không nói dối, điều khiến cô khó hiểu là Nhược Tuyết kia thật sự mời anh sao?
Nhưng sao Trương Trần lại quen biết người ta, còn có thể để người ta mời mình?
Ngay cả Phương Thủy Y cũng nghi ngờ anh huống chi là đám người Lý Thiên Hoa.

Lúc này, quản lý thấy bảo vệ ở các tầng đều tập trung tại đây, đếm sơ cũng khoảng mấy chục người.

Quản lý cũng bắt đầu có khí thế, dù là về công hay tư, gã đều phải tiêu diệt tên phá bĩnh này.

“Đến đấy! Bắt tên này đưa tới đồn công cho tôi! Tôi muốn bắt hắn phải trả giá đắt!”, quản lý la lớn.

Phương Thủy Y sợ tới mức mặt trắng bệch như tờ giấy, Trương Trần không thể để mình bị bắt dễ dàng, bàn tay nắm lấy túi đựng kim châm bên hông, chuẩn bị ra tay.

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn truyền tới.

“Lùi lại hết cho tôi!”
Mọi người quay lại thì thấy một người đàn ông khoảng 30 tuổi chạy tới, thở không ra hơi: “Cậu, cậu Trương! ”
“Tiêu Lượng?”, Lý Thiên Hoa kinh ngạc nhìn người đang đi tới, sao người này xuất hiện ở đây, còn giúp Trương Trần nữa.

Nhưng Tiêu Lượng lại không để ý tới hắn.

.