*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Ngu chỉ dừng hai giây ở cầu thang, sau đó tiếp tục đi lên không thèm ngoảnh đầu lại, như thể không nghe thấy lời cô ta nói vậy. Lúc đến chỗ rẽ ở lầu hai, cô nhìn thấy Lâm Chi Nam lén lút ngồi xổm ở đó, vịn vách tường nghe lén.
Thấy cô đi lên, cô ấy vội đứng dậy theo sau.
Triệu Ngu hỏi: “Vừa nãy sao cậu không xuống còn ở đây làm gì?”
Lâm Chi Nam: “Hai cậu dữ quá, tớ không dám đi xuống.”
Triệu Ngu: “…………”
Cô đi đến cửa phòng Kristen nghe ngóng, bên trong còn đang tắm rửa, rồi mới đi vòng về phòng mình. Lâm Chi Nam cũng theo vào, vừa đóng cửa lại là hỏi ngay: “Cậu ta nói viện điều dưỡng là sao á?”
“Muốn biết à?” Triệu Ngu liếc cô ấy một cái: “Vậy cậu đi xuống mà hỏi cậu ta.”
Lâm Chi Nam túng túng: “Thế thì thôi, tớ không dám.”
Hôm nay Triệu Ngu mới về từ Mỹ, còn chưa kịp thu dọn hành lý đã phải bôn ba chuyến này, quả thực mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Tắm rửa xong, cô chần chờ một lát, rồi vẫn đi gõ cửa phòng Kristen.
“TenTen, cậu ngủ rồi sao?”
Một lúc lâu sau, cửa mới mở ra, mắt Kristen đỏ ửng, trông có vẻ là đã khóc.
Trong phòng chỉ có chiếc đèn bàn le lói, hơi tối tăm, Kristen mở cửa rồi lại lên giường ngồi. Triệu Ngu rót cốc nước ấm đưa sang, lo lắng hỏi: “Dạ dày còn khó chịu không?”
Cô bạn lắc lắc đầu.
Hai người im lặng một lát, rất lâu sau Triệu Ngu mới nghe thấy cô ấy nói: “Cảm ơn cậu chuyện tối nay.”
Triệu Ngu lắc đầu.
Kristen giương mắt nhìn cô, nụ cười có vẻ hơi khổ sở: “Ngu Ngu, cậu có tin tớ không?” Triệu Ngu ngẩn người, cô bạn cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Cậu cũng cho rằng tớ tự nguyện đi chứ gì.”
Triệu Ngu duỗi tay nắm lấy những ngón tay trắng bệch của bạn mình, “Tớ tin tưởng cậu.”
Ngón tay Kristen run nhè nhẹ, cô ấy nói với giọng hơi chua xót: “Cậu có thể từ chối An Trạch Văn, nhưng tớ không thể. Họ đều là tập đoàn tài chính, mình tớ không đắc tội nổi. Im Soo Hee nói là tớ đồng ý cho anh ta cách thức liên lạc, tớ đồng ý ra ngoài ăn với cậu ấy.”
Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt đỏ ửng, giọng nói cũng trở nên kịch liệt: “Nhưng làm sao tớ dám không đồng ý?! Những kẻ như họ!” Cô ấy cắn răng, giọng nói lại bé dần đi, giọng điệu rất bất lực: “Những kẻ như họ ……”
Triệu Ngu đột nhiên không biết nên an ủi cô ấy như thế nào.
Cô không phải là người ở đây, cô có thể thấu hiểu được hoàn cảnh tập đoàn tài chính hoành hành, nhưng lòng cô không e ngại họ. Nhưng Kristen không như vậy, cô ấy sinh ra trong hoàn cảnh như thế, cô ấy lớn lên trong bầu không khí xã hội này, sự chênh lệch về giai cấp đã cắm rễ vào lòng người, khiến cô ấy còn chẳng dám phản kháng.
Khuyên họ phản kháng thì rõ là buồn cười.
Cuối cùng cô chỉ xoa xoa đầu cô ấy, thấp giọng an ủi: “Chuyện này Im Soo Hee và An Trạch Văn đều làm trò khuất tất, cậu cũng không phải là kẻ không có tiếng tăm muốn bắt nạt là bắt nạt được. Họ sẽ không đeo đuổi đâu, đừng lo lắng.”
Kristen im lặng gật gật đầu, Triệu Ngu đưa cốc nước để cô ấy uống mấy cốc, lại giúp cô ấy tắt đèn bàn: “Ngủ đi, ngủ một giấc thì sẽ đỡ thôi.”
Cuối cùng, cô cũng không hỏi cô bạn về chuyện liên quan đến viện điều dưỡng nữa.
Những chuyện quá khứ ấy không nên nhắc lại nữa.
Sáng sớm hôm sau, Heya cũng về tới ký túc xá, chẳng ai đề cập đến chuyện xảy ra tối qua nữa. Lâm Chi Nam thật ra còn hơi lo lắng đề phòng, lo An Trạch Văn bị Triệu Ngu đạp một cái sẽ không thiện chí bỏ qua, không ngờ mấy ngày tiếp theo đều gió êm sóng lặng.
Lịch trình riêng của họ đều đã kết thúc, họ bắt đầu chuẩn bị việc concert với ekip âm nhạc.
Đây là lần concert lớn nhất của Shining Five từ khi debut tới nay, được tổ chức ở sân vận động có 30,000 chỗ ngồi, vé vào cửa bán sạch trong 30 giây, phá vỡ kỷ lục của các girl group những năm trước.
Các concert bình thường đều biểu diễn ít nhất hai mươi bài hát, các bài hát của Shining Five về cơ bản đều là hát nhảy, hát nhảy liên tục hai tiếng đồng hồ thật sự rất thử thách thể lực.
Trong mấy tháng này, ngoài Triệu Ngu còn thường xuyên tham dự riêng các show thương mại ra thì bốn người còn lại đều đóng phim, xem show, đi chương trình tạp kỹ, thể lực kém đi nhiều, phải huấn luyện tăng cường trở lại.
Đặc biệt là Im Soo Hee, sau tối bị Triệu Ngu áp chế hẳn về thể lực, cô ta bèn liều mạng muốn đuổi kịp cô. Ai dè sau một khoảng thời gian huấn luyện, Triệu Ngu vẫn luôn là người nhẹ nhàng nhất, quả thực khiến người ta tuyệt vọng.
Không có chút bản lĩnh thì sao làm được main dancer.
Tập luyện vất vả như vậy, loáng cái đã sang Hè. Vào một đêm Tháng 7 đầy sao, concert chính thức bắt đầu.
Triệu Ngu rất thích không khí của concert.
Nhiệt huyết đến tận trời, nhiệt tình hết mình, cô dùng hết sức lực đem đến cho họ một màn trình diễn hoàn mỹ, họ cũng cố gắng hết sức để tiếp ứng cho cô.
Một buổi concert, sáu màu tiếp ứng, fan riêng của năm người và fan của cả nhóm Shining Five tranh nhau hò hét.
Triệu Ngu vĩnh viễn nhớ rõ biển đỏ miên man đồ sộ trong lần đầu cô đi xem concert của Thẩm Tuyển Ý. Cô vẫn chưa có được biển hồng thuần túy như thế, nhưng cô cảm thấy đủ ánh sáng các màu thế này cũng rất đẹp.
Đây là sân khấu của cô, cũng là chiến trường của cô.
Nếu có thể, cô muốn được nhảy mãi, nhảy đến khi không nhảy nổi nữa thì thôi.
Khi concert kết thúc, Triệu Ngu cầm mic dặn dò như thường lệ: “Không bạn nào được khóc ha, về nhà an toàn, hẹn gặp lần sau.”
Hội Ngu Mỹ Nhân vừa rời khỏi khán đài vừa nói thầm: “Rốt cuộc gái nhà mình hiểu lầm chúng mình cái gì vậy, sao lần nào biểu diễn cũng kêu chúng mình đừng khóc? Rốt cuộc ai mà khóc chứ!”
Cô gái nhỏ từng khóc bù lu bù loa trong concert đã trưởng thành, nhưng vẫn cho rằng mọi người sẽ giống cô.
Buổi concert được chuẩn bị tỉ mỉ mấy tháng cuối cùng cũng hạ màn hoàn mỹ. Tập luyện suốt mấy tháng gần như không được nghỉ ngơi, mấy người lâu lắm rồi không mệt như vậy, nên mấy hôm sau tất nhiên họ sẽ được nghỉ phép.
Ba cô gái người Hàn Quốc đều về nhà, ký túc xá chỉ còn mỗi Triệu Ngu và Lâm Chi Nam. Ngày nào họ cũng chơi game cày phim, trải nghiệm cuộc sống nhảm nhí xàm xí.
Dạo này chẳng hiểu sao Triệu Ngu lại đột nhiên nảy sinh hứng thú với việc nấu ăn, có lẽ gien di truyền của bố cô bây giờ cuối cùng cũng thức tỉnh. Cô ngày ngày tận sức nghiên cứu ẩm thực Trung – Hàn kết hợp trong phòng bếp, Lâm Chi Nam phải chịu đủ cái hạn này.
Hôm nay cô đang nghiên cứu món tokbokki kết hợp với thịt nấu hai lần, Lâm Chi Nam đang ngồi xem TV trong phòng khách đột nhiên cầm di động vô cùng lo lắng vọt vào.
(Đặc sản Tứ Xuyên: thịt nấu 2 lần. Việt Nam mình có thể gọi nó là thịt rang cháy cạnh.)
“Viện điều dưỡng! Viện điều dưỡng!”
Triệu Ngu còn cầm xẻng xúc, nhất thời chưa phản ứng kịp: “Viện điều dưỡng gì cơ? Ối chà cậu đứng xa ra một chút, dầu sắp bắn đấy.”
Lâm Chi Nam rốt cuộc cũng sắp xếp được câu cú: “TenTen bị chụp ảnh lúc tới viện điều dưỡng! Ảnh chụp lên top rồi, có tin tuồn ra việc mấy năm trước có trainee tự sát, nghe bảo có liên quan đến TenTen!”
Triệu Ngu quăng phắt cái xẻng đi, vội tóm lấy chiếc di động.
Trên ảnh chụp quả thật đúng là Kristen, tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng liếc mắt một cái vẫn nhận ra ngay được.
Nhân dịp nghỉ phép, cô ấy tới viện điều dưỡng tâm thần, hình như là đi thăm ai đó, bị paparazzi theo dõi chụp được ảnh. Shining Five nổi tiếng thế này, bất kì chuyện gì cũng bị để ý. Cánh báo chí vừa đào sâu là đào ra ngay người mà Kristen đi thăm là trainee từng cùng công ty quản lý với cô ấy. Mấy năm trước bạn này tự sát bất thành, bị đưa vào viện điều dưỡng, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn.
Vì thế cánh báo chí lại vin vào vụ tự sát, tìm được tin tức chưa được tiết lộ vào năm ấy.
Trainee của công ty quản lý X đưa tin bị quản lý cấp cao xâm hại, báo cảnh sát nhưng không có chứng cứ, vì thế có ý đồ dùng cách tự tử để khiến kẻ xấu bị trừng trị. Nhưng cuối cùng tên quản lý cấp cao kia chỉ bị công ty sa thải. Còn cô thực tập sinh nọ thì bị đả kích lớn vì chuyện này, rối loạn tâm thần, bị đưa vào viện điều dưỡng.
Hai người đọc tin, liếc nhau, Lâm Chi Nam ôm ngực: “Chuyện mà trước đây Im Soo Hee nói, có phải chính là chuyện này không nhỉ? Người tự sát kia có liên quan gì đến TenTen?”
Triệu Ngu: “Cậu hỏi tớ thì tớ hỏi ai? Cứ đợi xem công ty giải quyết việc quan hệ công chúng thế nào đã.”
Hai người hơi lo lắng, chẳng thèm nấu cơm nữa. Họ vốn định gọi điện cho Kristen, nhưng lại cảm thấy trong thời điểm này cũng không nên hỏi han gì.
Cũng may công ty đưa ra phương án giải quyết rất nhanh. Đầu tiên họ xóa sạch mấy tin trên top, sau đó đăng bài tuyên bố thanh minh bác bỏ tin đồn, giải thích rằng Kristen chỉ đi thăm bạn thôi. Những chuyện trên mạng đều là tin vịt không liên quan gì đến cô ấy, hi vọng các cư dân mạng đừng nghe tin đồn nhảm, tôn trọng quyền riêng tư của nghệ sĩ.
Tuy rằng Kristen debut ở vị trí thứ ba, nhưng hình tượng mối tình đầu rất được đông đảo quần chúng yêu thích, từ cái danh “Công chúa điện hạ” mà cư dân mạng gọi cô ấy cũng có thể thấy điều này. Hiện giờ độ hot của cô ấy không thua gì Im Soo Hee, thậm chí còn loáng thoáng thấy xu thế vượt qua cả Im Soo Hee. Độ nổi tiếng và hình ảnh trong mắt người qua đường đều rất tốt, mọi người thích cô ấy, cũng sẵn lòng bảo vệ cô ấy. Lời thanh minh của công ty vừa được đưa ra, độ hot của sự kiện kia cũng giảm dần.
Tuy là Lâm Chi Nam rất bà tám, nhưng dẫu gì cũng là chuyện của bạn bè thân thiết, vì thế cô ấy đè nén tính hóng chuyện lại, đồng ý với Triệu Ngu sẽ chờ và không hỏi han gì sau khi TenTen về.
Hai người không nấu cơm trưa nữa, họ gọi đồ ăn về. Đang ăn dở trong phòng khách thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Kristen kéo vali hành lý đi vào.
Thấy các cô đang ăn cơm, cô bạn cười hỏi: “Có phần của tớ không? Tớ cũng chưa ăn.”
Lâm Chi Nam cắn thìa chạy tới cầm hành lý hộ bạn, “TenTen sao cậu về sớm thế? Không phải còn 2 ngày nghỉ nữa sao?”
Trông cô bạn có vẻ không bị ảnh hưởng gì bởi tin đồn buổi sáng, cô ấy cười tươi rói: “Nhà tớ không có việc gì nên tớ về thôi. Không phải Ngu Ngu đang nghiên cứu món ngon à, tớ về nếm thử xem thế nào.”
Lâm Chi Nam ghét bỏ ra mặt: “Cái thứ nó nghiên cứu mà cũng gọi là món ngon được à? Vậy về sau cậu làm đứa ăn thử cho nó nhé, cuối cùng tớ cũng thoát rồi.”
Mấy người cười đùa hi hi ha ha. Họ gọi nhiều đồ ăn về, Triệu Ngu lại cầm thêm một bộ bát đũa ra, ba người cùng ngồi quây quanh bàn trà, vừa ăn vừa xem gameshow.
Một lát sau, Kristen đột nhiên hỏi: “Chắc các cậu đều thấy tin hồi sáng rồi nhỉ?”
Triệu Ngu và Lâm Chi Nam cùng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía cô bạn.
Cô ấy vẫn cười, dùng thìa quấy canh và cơm trong bát, nhẹ nhàng bảo: “Không muốn hỏi tớ gì sao?”
Lâm Chi Nam siết chặt nắm tay hóng hớt.
Triệu Ngu chậm rãi buông đũa, dừng một chút rồi mới nói: “Nếu cậu muốn nói thì chúng tớ sẵn lòng nghe. Nếu cậu không muốn nói, vậy cũng không sao. TenTen, chúng ta là bạn bè.”
Kristen cười: “Im Soo Hee chắc hẳn từng nói với các cậu rồi.” Cô ấy cụp mắt xuống: “Đừng làm bạn với tớ.”
Lâm Chi Nam nói ngay: “Chúng tớ làm bạn với ai chẳng liên quan gì đến cậu ấy cả!”
Cô bạn im lặng, phòng khách nhất thời chỉ có tiếng ầm ĩ trên gameshow.
Rất lâu sau, hai người mới nghe thấy cô bạn nói: “Cô gái ở viện điều dưỡng kia, cũng là bạn của tớ. Trước kia, hồi tớ còn là trainee, chúng tớ là bạn rất thân. Cùng đi cùng về, chẳng giấu nhau chuyện gì. Hồi đấy mấy đứa Im Soo Hee đã không thích tớ rồi, chỉ có bạn ấy đối xử tốt với tớ thật lòng.”
Tựa như Triệu Ngu và Lâm Chi Nam năm đó, cùng nhau huấn luyện, cùng nhau cố gắng, cùng ngủ chung chăn nói chuyện thầm.
Cho nên Kristen biết hết về chuyện tên quản lý cấp cao kia quấy rối tình dục bạn nữ đó.
Nhưng các cô đều là dân nghèo không có ô dù, con đường duy nhất của các cô là debut dựa vào tập luyện. Ngoài nhẫn nhịn thì không còn cách nào khác.
Mãi đến một ngày kia, bạn nữ kia bị xâm hại.
Bạn ấy không biết nên làm gì bây giờ, thậm chí bạn ấy còn cảm thấy ghê tởm, liều mạng tắm rửa, nhốt mình trong phòng tắm một ngày một đêm. Mãi đến khi Kristen thấy có gì sai sai phá cửa đi vào, mới biết chuyện đã xảy ra.
Cô ấy kêu bạn nữ đó báo cảnh sát, nhưng khi cảnh sát tới nơi lại không tìm được chứng cứ. Không có camera theo dõi, không có người chứng kiến, ngay cả chứng cứ trong cơ thể bạn ấy cũng bị bạn ấy rửa sạch trong lúc hoảng loạn.
Việc đã ồn ào tới mức ấy, toàn bộ công ty đều đã biết chuyện này. Bạn nữ kia không có bằng chứng, gã quản lý thì có tiền có ô dù, luật sư chèn ép từng bước một, nói bạn ấy cố ý hãm hại người khác.
Dưới tình thế cấp bách, bạn nữ kia nói bạn ấy có nhân chứng. Bạn ấy nói bạn thân của bạn ấy, Kristen, thấy gã quản lý kéo bạn ấy vào phòng, bạn ấy nói bạn thân của bạn ấy có thể làm chứng cho bạn ấy.
Bạn ấy cho rằng Kristen sẽ làm chứng giúp mình, dù gì hai người họ cũng là bạn thân nhất của nhau.
Nhưng Kristen không thấy chuyện đó. Nếu cô ấy muốn giúp bạn mình thì sẽ phải đưa ra lời khai giả. Vì thế khi cảnh sát tới nơi dò hỏi, Kristen phủ nhận.
Bởi vì lời làm chứng này mà bạn nữ kia hoàn toàn bị cho là cố ý hãm hại. Vì thế chuyện chẳng nên cơm cháo gì, gã quản lý cấp cao chẳng bị gì cả, bạn nữ kia thì lại bị rối loạn tâm thần vì chuyện này, còn trèo lên tầng thượng của công ty để tự sát.
Tuy rằng cuối cùng vẫn cứu được, nhưng bạn ấy mãi mà không khỏi hẳn, phải sống trong viện điều dưỡng rất nhiều năm.
Khoảng thời gian ấy, dù là trong công ty hay ở ký túc xá, Kristen đều có thể cảm nhận được ánh nhìn gay gắt từ bốn phía. Họ trách cứ cô ấy, khinh thường cô ấy, cho rằng cô ấy phản bội bạn bè.
Cuối cùng Im Soo Hee dùng chỗ chống lưng của mình để tạo áp lực, sa thải gã quản lý cấp cao kia khỏi công ty.
Kristen ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, mặt cô ấy cũng nở nụ cười quái dị.
“Thế là cậu ta trở thành anh hùng, còn tớ thì hoàn toàn biến thành nhân vật phản diện.”