Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 387




Trần Tư Khải phất tay, để Khang Tử và đám vệ sĩ lùi về sau tránh mặt, một mình anh đi về phía cô gái nhỏ Tiêu Mộng kia.

Khang Tử vui mừng né đi, gọi vài người anh em lên xe.

“Này anh Khang, không phải ba giờ cậu chủ có cuộc họp quan trọng sao? Cậu chủ ở đây, liệu có ảnh hưởng đến cuộc họp không?”

Một tên nhóc tò mò hỏi Khang Tử.

Khang Tử dừng bước, rút một điếu thuốc cho vào miệng, một tên đàn em lập tức chạy lên châm lửa cho anh ta. Khang Tử hít một hơi, phả khói vào mặt tên đàn em vừa đặt câu hỏi, nở nụ cười xấu xa: “Cậu nghĩ bây giờ cậu chủ sẽ bỏ lại cô gái kia mà đi làm việc sao?”

Tên kia giật giật khoé miệng, lắc đầu.

“Vậy cậu nghĩ cậu là Lưu Diệc Hàn à?”

Tên đó lại lắc đầu.

“Vậy cậu còn tọc mạch làm gì! Cậu không phải thư ký và thuộc hạ của công ty cậu chủ thì đừng lười biếng, quan sát thật kỹ, cẩn thận có kẻ giở trò sau lưng!”

Trần Tư Khải nheo mắt nhìn cô gái nhỏ cuộn tròn người ngồi đó.

Mái tóc đen thẳng xõa trên tấm lưng gầy, cô ngồi dưới gốc cây, ôm đầu gối, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trên đầu gối, trông đáng thương như bị vứt bỏ.

Trái tim Trần Tư Khải không khỏi thắt lại.

Chắc chắn cô đã gặp phải vấn đề nan giải nên mới điên cuồng chạy tới đây như vậy.

“Này, em muốn làm cá khô à?”

Trần Tư Khải cố ý điều chỉnh giọng điệu của mình trở nên nhẹ nhàng.

Tiêu Mộng quay mặt lại, nhìn Trần Tư Khải sau đó bĩu môi, quay đầu đi lẩm bẩm: “Anh mới là cá khô!”

*** Trần Tư Khải cau chặt mày.

Vừa liếc mắt anh đã thấy khuôn mặt phờ phạc của cô.

Mặt sưng húp vì khóc, hai mắt sưng như chuông đồng.

Vừa nhìn là biết cô đã khóc rất nhiều!

“Không phải cá khô, thế em ngồi đây làm gì? Em không thấy nơi này rất nóng sao?”

Trần Tư Khải thản nhiên mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng lấy tay vẽ cát, không dám ngẩng đầu nhìn Trần Tư Khải, cô chỉ run rẩy nói: “Có nóng không cũng không cần anh lo.”

“Ồ, vậy luôn! Tôi nói thật một câu nhé, nếu em còn ngồi đây phơi nắng thêm nữa thì sẽ thành người Congo đấy, em cũng chỉ hơi trắng một chút thôi, nếu đen đi thì không còn ưu điểm gì nữa đâu.”

“Anh!” Tiêu Mộng tức giận ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Trần Tư Khải: “Anh chạy tới đây để chọc giận tôi đúng không? Bắt nạt tôi, anh vui lắm à? Thiệt tình! Cuộc đời tôi làm sao ý nhỉ? Tại sao tôi luôn phải chịu khổ chứ? Tôi đã làm gì anh chưa?”

Nói xong nước mắt lại tuôn rơi.

Trần Tư Khải duỗi tay ôm Tiêu Mộng vào lòng, xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi nào dám chọc giận Tiêu Mộng, em lợi hại nhường nào, em còn lợi hại hơn cả Decamethrin, chuyên dùng để hạ gục Trần Tư Khải tôi.”

Nghe thấy “Decamethrin”, Tiêu Mộng suýt thì bật cười.

“Anh thật là, chỉ biết trêu tôi. Bây giờ tôi đang rất phiền, anh có việc gì thì làm đi, đừng làm phiền tôi.”