Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 312




Trần Tư Khải thở dài, tay cầm điện thoại nghịch, trầm tư suy nghĩ xem nên đối xử với Tiêu Mộng như nào, đi vào trong công ty.

Tiêu Mộng đang chờ thang máy, vốn dĩ thang máy của nhân viên đã chậm, còn đông người, khi cô còn đang cực kỳ sốt ruột, thang máy còn chưa tới thì đã đợi được Trần Tư Khải đầy nguy hiểm.

Lập tức, Tiêu Mộng sợ tới mức hồn vía lên mây, tóc cũng dựng đứng cả lên.

Cô xoay người, không hề suy nghĩ mà chạy lên thang bộ.

Cùng lắm thì cô luyện tập thể thao, leo thang bộ lên cũng được.

Trần Tư Khải tiến lên vài bước, lập tức túm lấy cổ tay Tiêu Mộng, cũng không nói gì mà chỉ kéo cô vào thang máy VIP.

Sảnh lớn vắng vẻ, tất cả nhân viên đang trốn đều nhìn thấy cảnh tượng bùng nổ này.

Ôi trời ơi, tổng giám đốc Trần cưỡng ép Tiêu Mộng!

Thật khiến người ta nhiệt huyết dâng trào!

Cửa thang máy VIP vừa đóng lại, Trần Tư Khải liền ép Tiêu Mộng vào góc, một tay kìm chặt hai tay cô, đặt lên trên đỉnh đầu, một đầu gối giơ lên, chặn giữa hai chân cô, một bàn tay nâng cằm cô lên, anh ta cúi người, hôn cô thật sâu.

“Ưm…” Tiêu Mộng thử vặn vẹo người, muốn vùng ra, nhưng tư thế này… cô hoàn toàn không có chút cơ hội phản kháng nào.

Thân người khỏe mạnh của anh ta dán chặt, mang tới cho cô từng dòng điện nóng bỏng.

Lồng ngực cứng rắn, bụng dưới mạnh mẽ, bắp đùi cường tráng… Bàn tay dưới cằm cô dần trượt xuống, dừng ở nơi đẫy đà của cô, nhẹ nhàng xoa nắn.

Không gian nhỏ hẹp lập tức nóng lên.

Nụ hôn của anh ta dần dần chiếm lấy cả khoang miệng cô, không phải loại mãnh liệt thường ngày mà là từ từ chiếm lấy từng chút một.

Dần dần, ý thức của Tiêu Mộng bắt đầu mơ hồ, cô thuận theo tiết tấu của anh ta, không tự chủ mà rên vài tiếng giống như tiếng hoàng anh thánh thót.

Lúc này, Trần Tư Khải rời khỏi cô, thở dốc, khàn giọng nói: “Cậu ta, hôm nay hôn em chưa?”

Tiêu Mộng thiếu dưỡng khí, tầm mắt vẫn còn mơ hồ, mơ mơ màng màng đáp: “Chưa… Chưa…”

“Cho dù hôn rồi, tôi cũng có thể hôn sạch mùi vị của cậu ta.”

“Thật… thật sự không có…”

Ting… Cửa thang máy mở ra, đã đi tới tầng làm việc của bọn họ.

Trần Tư Khải vẫn giữ nguyên tư thế kia, giữ lấy Tiêu Mộng, ép cô vào góc thang máy.

Vừa khéo tất cả thư ký trong phòng thư ký quay mặt sang bên này, nhìn thấy cảnh tượng sắc dục này!

Ôi, tổng giám đốc Trần giữ lấy hai tay Tiêu Mộng!

Một bàn tay của tổng giám đốc Trần xoa ngực người ta… Lộp độp… Âm thanh một đám tròng mắt rớt ra ngoài.

Trần Tư Khải khua tay đóng cửa thang máy lại, ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn Tiêu Mộng, nói: “Em thích cậu ta, hay là thích tôi? Nhiều hơn?”

Nói ra câu này, Trần Tư Khải cũng muốn đập mạnh vào đầu mình.

Câu hỏi trẻ con buồn cười như này, có thế nào cũng không nên là lời mà cậu chủ Chính Hổ Đường như anh ta nói ra!

Lời không có não như này, nên do đám thiếu niên 17-18 tuổi nói mới đúng.