Tiêu Mộng lén lút liếc vài cái đánh giá phòng làm việc của Trần Tư Khải, kéo lấy chị Tố Chân, thì thầm: “Chị Tố Chân, trưa em có chút việc, em không ăn ở công ty nữa, lát nữa, chị đưa đồ ăn của tổng giám đốc Trần vào nhé.”
“Á? Em không ăn ở công ty á? Em đi đâu hả?” Chị Tố Chân đánh giá cô nhóc này một lượt.
Càng nhìn càng xinh, lúc đầu nhìn cô nhóc này còn cảm thấy cô rất quê mùa, nhưng bây giờ nhìn lại thấy đẹp tới kinh người.
“À, à, em có chút việc. Chuyện nhỏ, hihi. Chị Tố Chân, chị giúp em đi mà.”
Chị Tố Chân rất láu cá, liên quan tới vấn đề người phụ nữ của tổng giám đốc Trần… thật sự phải cẩn thận một chút.
“Tổng giám đốc Trần biết em phải ra ngoài không?”
Tiêu Mộng sững sờ.
Trần gấu xấu xa biết? Nếu anh ta biết cô đi thay thuốc cùng Kim Lân, chắc là anh ta lại nổi nóng.
Tiêu Mộng rụt cổ lại, cười không thấy mắt đâu: “Hihi, đương nhiên là anh ấy biết. Em có chút chuyện nhỏ mà, nhà ai mà không có chút chuyện đột xuất chứ? Chị nói đúng không? Giúp em đi mà, chị Tố Chân!”
Lúc này chị Tố Chân mới gật đầu: “Tổng giám đốc Trần biết thì tốt, em khác với người thường, chị không dám hứa bừa với em.”
Tiêu Mộng nhón chân đi ra ngoài như một tên trộm, bước vào thang máy, cô vẫn chột dạ vỗ mạnh ngực vài cái giống như sắp chết vậy.
Ting!
Thang máy dừng ở tầng 1.
Tiêu Mộng cúi đầu đi ra ngoài, liền nghe thấy một giọng nói bổ tới: “Tiêu Mộng, em đi làm gì đấy?”
Tiêu Mộng cúi đầu đi ra ngoài, liền nghe thấy tiếng gọi này.
“Tiêu Mộng! Cô đi làm gì đấy?”
“A a a a…” Tiêu Mộng giật mình kêu lên giống như con bọ chét.
Phản ứng thái quá của cô khiến Lưu Diệc Hàn chả hiểu ra sao.
“Tôi cũng không phải là ma, gọi cô một tiếng mà cô sợ tới thế sao?”
“A, là anh à, trời ơi, là phó tổng giám đốc Lưu à, anh về rồi à, anh từ Sahara về rồi sao?” Tiêu Mộng nhìn kỹ lại, lúc này mới thở phào một hơi.
Thì ra là Lưu Diệc Hàn gió bụi dặm trường.
Cái tên Lưu người âm này giống hệt với ông chủ Trần gấu xấu xa của anh ta, đều ưa sĩ diện, cho dù là tình cảnh nào, cho dù là làm cái gì cũng phải cầu kỳ, tao nhã.
Chẹp chẹp, nhìn anh ta xem, mấy ngày nay phơi nắng ở Sahara, vậy mà vẫn có thể cực kỳ phong độ đứng ở đây. Còn tưởng anh ta bị cháy đen thành người Công-gô rồi cơ.
“Ừ, tổng giám đốc Trần gọi điện bảo tôi về gấp thì tôi về thôi. Cô đi đâu thế?” Lưu Diệc Hàn không dám lại gần Tiêu Mộng, duy trì khoảng cách 3m an toàn.
“À, tôi… tôi ra ngoài ăn trưa, giờ là giờ ăn trưa mà.”
Lưu Diệc Hàn gật đầu: “Vậy được rồi, tôi phải lên báo cáo công việc với tổng giám đốc Trần đây, gặp sau nha.”
Lưu Diệc Hàn vẫy tay, sải bước đi vào thang máy VIP.
Tiêu Mộng vuốt ngực mình, thở phào một hơi.