Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 301




Tiêu Mộng đặt trà xuống, lật đật chạy tới trước mặt Trần Tư Khải, giằng lấy ly rượu vừa đưa tới miệng anh ta, khiến Trần Tư Khải uống hụt.

Tiêu Mộng trợn mắt: “Mấy quản lý cấp cao còn đang đợi ở bên ngoài, không dám đi vào, anh thì lại ở trong này uống rượu.”

Trần Tư Khải cười, khẽ cười nhìn cô gái nhỏ xinh này.

Duỗi tay, vuốt ve khuôn mặt Tiêu Mộng.

Trắng mịn mềm mại… cảm giác khiến trái tim loạn nhịp.

“Hơi buồn phiền…” Trần Tư Khải nhỏ giọng nỉ non như đang làm nũng.

“Ai mà không buồn phiền chứ, là con người thì sẽ có buồn phiền, ai mà không có chứ? À, lẽ nào cứ buồn phiền thì sẽ uống rượu sao? Vậy người bán rượu mừng chết mất, phát tài rồi.”

Tiêu Mộng cất gọn bình rượu ly rượu, kéo cánh tay Trần Tư Khải, lôi anh ta đứng lên, đi về phía bàn làm việc, cô còn lải nhải: “Nào, nào, nào, mau nhập vai tổng giám đốc của anh đi, tôi ngửi xem mùi trên người anh… Trời ơi, có hơi rượu rồi! Mới sáng sớm duỗi tay ta liền có hơi rượu, ảnh hưởng rất không tốt! Anh chờ đó, chờ tôi lấy ly nước cho anh xúc miệng…”

Trần Tư Khải nhìn bóng người bận rộn của Tiêu Mộng, trong lòng anh ta không khỏi ấm áp.

Bất luận thế nào Tiêu Mộng cũng bắt Trần Tư Khải làm theo lời cô nói, xúc miệng, xịt nước hoa, sau đó uống ngụm trà: “Tôi đi gọi các quản lý cấp cao đi vào theo thứ tự nha…”

Tiêu Mộng vừa xoay người, cổ tay liền bị Trần Tư Khải tím lấy, kéo cô vào lòng anh ta.

“Trời ơi, anh làm gì thế?”

“Bây giờ tôi cạn năng lượng rồi…” Trần Tư Khải như cười mà như không cười, thổi cái mùi Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng ngơ ngác.

Chó má! Anh ta điên như này mà kêu cạn năng lượng?

Cả đêm mấy tiếng liền anh ta không hề ngơi nghỉ, cũng không thấy anh ta nói mệt, nói làm không nổi nữa.

Sức bền mà dai dẳng… quả thật như một chiếc máy móc hình người.

Anh ta còn mặt mũi nói cạn năng lượng sao?

Hừ, đừng có lừa người ta.

“Được rồi, anh đủ rồi đó, đừng lộn xộn nữa, một đám người đang chờ gặp tổng giám đốc Trần ở bên ngoài đó.”

Tiêu Mộng muốn rời đi, nhưng vẫn bị Trần Tư Khải giữ chặt trong lòng, anh ta chơi xấu: “Hôn một cái, em hôn thật sâu vào đây là tôi liền đầy năng lượng.”

Trần Tư Khải chu đôi môi mỏng.

Vành tai Tiêu Mộng đỏ lên, hung dữ lườm Trần Tư Khải: “Con người anh thật là… Không phải vừa hôn rồi sao? Không để ý tới anh nữa! Đồ xấu xa!”

Tiêu Mộng trốn khỏi vòng tay của Trần Tư Khải, hoảng sợ chạy ra ngoài.

Trần Tư Khái thấy dáng vẻ này của Tiêu Mộng, khẽ cười haha.

Mộng à, nhóc của tôi, ai tới nói cho tôi biết, tôi nên đối xử với em thế nào đây?

Trần Tư Khải bắt đầu bận rộn căng thẳng làm việc, thỉnh thoảng, giữa lúc bộn bề, anh ta sẽ nhìn Tiêu Mộng ngoài cánh cửa.

Trái tim anh ta từ từ ấm lên vì cái liếc mắt này.

“Trợ lý Tiêu, em vào đây một lát.”

Máy truyền tin vang lên tiếng của Trần Tư Khải, Tiêu Mộng lập tức tắt trang trò chơi, vội vàng đi vào phòng làm việc của anh ta.