Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 299




Hôm nay còn rất nhiều việc, có một đống công việc còn chưa làm xong, ăn cơm cũng còn phải đặt đồ ship tới phòng làm việc để tiết kiệm thời gian, vậy mà vừa tới công ty, anh ta đã dính lấy Tiêu Mộng trước.

Đều tại cô nhóc này!

Đều là do cô gây họa!

Đều là do cô châm lửa!

Biết rõ là anh ta không thể kháng cự lại cô, cô còn chủ động trêu chọc anh ta.

Khó khăn lắm Trần Tư Khải mới rời được môi Tiêu Mộng, cô còn đang mơ màng trong giấc mộng, hơi mù mờ run run hàng mi, từ từ mở mắt ra.

Dáng vẻ yêu kiều kia khiến Trần Tư Khải khẽ gầm lên.

Thật muốn… thật muốn làm một trận kịch liệt!

“Nhóc, giờ ăn trưa nay, em đi vào cho tôi!”

Trần Tư Khải nghiến răng nói, lồng ngực vẫn phập phồng kịch liệt, hơi thở nóng rực.

“Giờ ăn trưa? Vào làm gì?”

“Em nói xem làm gì? Ai châm lửa thổi gió thì người đó dập lửa cho tôi!”

Tiêu Mộng không hiểu ra sao: “Lửa ở đâu?”

“Ở đây!”

Trần Tư Khải kéo tay Tiêu Mộng, đặt lên khóa kéo nơi bụng dưới anh ta.

Nơi căng cứng nhô ra khiến Tiêu Mộng giật mình, lập tức cô liền hiểu ra, mặt càng thêm đỏ: “Tôi… Tôi không có châm lửa gì hết… không làm gì cả…”

Cô nói rất nhỏ, rất chột dạ.

Ôi trời ơi, vừa rồi cô làm sao thế, ma sai quỷ khiến thế nào lại đi hôn Trần gấu xấu xa chứ?

Giờ phải làm sao, không dứt ra được, là thuơng nhân bụng dạ đen tối nhất, Trần gấu xấu xa rất biết cách cò kè mặc cả!

Tiêu Mộng cúi đầu, nghịch ngón tay mình.

Trần Tư Khải nhìn dáng vẻ không biết làm sao giống như trẻ con của Tiêu Mộng, cô vừa như này, dục vọng điên cuồng bị đè nén trong người anh ta liền bắt đầu điên cuồng trào dâng.

Anh ta cúi người, nhanh chóng đặt một nụ hôn nồng cháy lên chiếc trán trơn bóng của Tiêu Mộng, nói: “Em còn dám nói em không châm lửa, vừa rồi là em cố ý quyến rũ tôi, nhóc, hôm nay tôi chắc chắn muốn em!”

Mấy chữ cuối cùng đã là loại lời thì thầm nóng bỏng bên tay, hơi nóng trong khoang miệng anh ta chui vào trong tai Tiêu Mộng, khiến cả người cô nóng bừng.

Trần Tư Khải khẽ cười, xoa đầu Tiêu Mộng, sau đó nhanh chân đi vào trong phòng làm việc.

Bỏ lại Tiêu Mộng ngơ ngác, không ngừng sờ tóc mình.

Tiêu Mộng ơi là Tiêu Mộng, nếu mà phải nói, mày chính là chuyên gia chuyên làm chuyện ngốc nghếch! Mày nói xem, làm cái gì không làm, vì sao lại cứ đi trêu chọc con sư tử này chứ? Mày nói xem, sợi dây thần kinh nào của mày bị chập rồi, vậy mà… vậy mà… nhìn thấy đôi môi người ta non mềm xinh đẹp, vậy mà liền nhào tới hôn người ta… Ôi… Háo sắc cuối cùng cũng sẽ bị trừng phạt!

Tiêu Mộng cũng không có tâm tư đi xem nội dung trò chuyện của bạn học nữa, buồn bực tắt thông báo tin nhắn đi.

Trần Tư Khải vào trong phòng làm việc, cởi áo khoác ra, treo lên giá, vừa ngồi xuống ghế, điện thoại liền reo lên.