Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 287




Lam Nhạn lắc đầu cảm thán: “Nhìn cậu điên kìa! Xem ra cậu yêu thầm Mạc Sùng Dương đã tới mức tẩu hỏa nhập ma rồi, nhóc con đáng thương.”

Tiêu Mộng lập tức quay mặt lại, đôi mắt sáng lên: “Nhạn, cậu nói xem, có phải đàn anh Mạc cũng hơi thích mình không?”

“Cái gì mà hơi thích, tớ nhìn ánh mắt Mạc Sùng Dương nhìn cậu đã mang theo cái loại dục vọng kia… Tớ đoán, chắc là anh ta cũng thích cậu rất lâu rồi, rất thích cậu!”

Tiêu Mộng nhoẻn miệng cười ngốc ngếch, ôm đầu lắc lắc.

Niềm vui quá lớn, tới quá mãnh liệt, cô sắp không xong rồi.

Thế nhưng… Cuối cùng Tiêu Mộng cũng coi như tìm lại chút lý trí, xụ mặt xuống: “Không đúng, Nhạn. Mấy hôm trước tớ còn thấy anh ấy cầm túi xách cho bạn gái, khi tớ đi ăn malatang thì nhìn thấy. Cô gái kia rất đẹp, nhìn rất tri thức, nói tóm lại, tốt hơn tớ nhiều. Mới mấy ngày, sao đàn anh Mạc lại đột nhiên thích tớ chứ?”

Lam Nhạn cũng lắc đầu: “Cũng không biết, dù sao nhìn dáng vẻ Mạc Sùng Dương đối xử với cậu ngày hôm nay, hình như là rất thích cậu.”

Tiêu Mộng lâm bẩm: “Tớ không hy vọng đàn anh Mạc mà tớ thích là cái loại sáng nắng chiều mưa.”

“Vậy nếu Mạc Sùng Dương không phải loại sáng nắng chiều mưa, hơn nữa còn thật lòng thích cậu, cậu định làm thế nào?”

“Tớ…” Tiêu Mộng ngừng lại.

Đúng thế, cô nên làm thế nào đây?

Bây giờ cô và Trần Tư Khải có quan hệ mơ mơ hồ hồ như thế, tạm thời chưa nói đến chuyện thất thân, chỉ riêng chuyện Trần Tư Khải không chịu buông tay cô thì đã rất đau đầu rồi.

Anh ta nói là anh ta rất thích cô, yêu cô, muốn cố gắng giành lấy trái tim cô.

Anh ta nói cho anh ta ba tháng, anh ta sẽ cố gắng để cô yêu anh ta.

Qua ba tháng, nếu cô còn chưa yêu anh ta, vậy thì anh ta sẽ buông tay.

Tiêu Mộng nghĩ tới đây, chu môi, nói: “Ba tháng sau… Tớ lại theo đuổi đàn anh Mạc thì cũng được chứ? Ôi, tớ cảm thấy, tớ không có mặt mũi thích đàn anh Mạc, cậu nhìn xem, bây giờ tớ không còn là xử nữ, tớ coi thường bản thân mình…”

Không phải là xử nữ đã đành, khi bị Trần Tư Khải tấn công, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được cao trào… si mê say đắm.

Chuyện này… quá mất mặt.

Có phải là trong trái tim của mỗi một người phụ nữ đều cất giấu một ác ma không?

Trước dục vọng nguyên thủy nhất, con ác ma này sẽ nhảy ra, khống chế tất cả lý trí?

Lam Nhạn hoàn toàn không để ý: “Cái loại tư tưởng này của cậu là loại tớ coi thường nhất, cái gì mà xử nữ với không xử nữ, trong xã hội bây giờ, xử nữ đáng mấy đồng chứ, chưa từng nghe nói sao, muốn tìm xử nữ, chắc là tới trường mầm non mới tìm được. Bây giờ, ai còn để ý tới cái màng đó nữa, cũng chỉ còn cậu thôi, ngốc nghếch, cảm thấy chuyện này quan trọng đến như thế. Cậu đi xem xem lớp người ta đi, yêu đương lung tung, nào còn có xử nữ chứ. Ngốc như cậu ý!

Được rồi, đừng có rối rắm vì cái chuyện này nữa. Ngược lại tớ cảm thấy, nếu một người đàn ông thật lòng thích cậu, thật lòng yêu cậu, anh ta sẽ không để ý quá khứ của cậu như thế nào, tên đàn ông cứ bám chặt lấy cái màng xử nữ kia không phải thật lòng thích cậu, chẳng qua anh ta chỉ là tên ích kỷ ám ảnh xử nữ mà thôi.

Đám đàn ông cả ngày trái ôm phải ấp ở bên ngoài, ngủ với hết người này tới người khác, dựa vào đâu mà yêu cầu phụ nữ cả đời chỉ có thể có một người đàn ông chứ, điều này quá không công bằng. Còn nữa, không phải tớ đã từng nói với cậu rồi sao, rất nhiều phụ nữ đều như này, trước khi gả ra ngoài, làm một cuộc phẫu thuật vá màng trinh, tới lúc đó, nếu cậu thật sự theo đuổi đàn anh Mạc thành công, cậu cũng làm phẫu thuật và màng trinh thôi, có gì đâu chứ?”