Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 276




“Phó chủ tịch Kim… Mời đi bên này…”

Thư ký của Kim Lân phát hiện anh ta không động đậy thì tiến tới gần, nhỏ giọng nhắc nhở.

Nhưng Kim Lân vẫn làm như không nghe thấy!

Vẫn giữ vẻ mặt ngạc nhiên kia, mở to mắt, ánh mắt đầy đau thương nhìn về nơi nào đó trước mặt.

Tiêu Mộng đang cười trong lòng Tư Khải! Nụ cười thuần khiết giống như một đứa trẻ con!

Hai người bọn họ cùng xem gì đó, mặt của hai người bọn họ sáp lại thân mật, trông giống như Tư Khải đang hôn Tiêu Mộng.

Tay của Tư Khải ôm lấy eo Tiêu Mộng, hai người thân mật còn hơn cả người yêu!

Ánh mắt Kim Lân trở nên trống rỗng.

Ai tới nói cho anh ta biết, lúc này, ai có thể tới cứu rỗi trái tim đáng thương của anh ta đây?

Cả người Kim Lân run lên bần bật.

Cuối cùng thư ký cũng phát hiện ra sự khác lạ của phó chủ tịch, khẽ đẩy Kim Lân, lo lắng hỏi: “Phó chủ tịch Kim, rốt cuộc cậu làm sao thế? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

Lúc này Kim Lân mới giật mình, thở hắt một hơi, vẻ mặt hoảng hốt: “Không… Không sao… Chỉ là thấy mấy người quen…”

Thư ký nhìn theo hướng ánh mắt của Kim Lân, hiểu ra: “À, đó không phải là tổng giám đốc Trần sao? Khéo quá, hôm nay tổng giám đốc Trần cũng tới trung tâm thương mại! Phó chủ tịch Kim, có cần phải qua chào hỏi tổng giám đốc Trần không?”

Kim Lân lập tức hoảng loạn.

Bảo anh ta trực tiếp nhìn Tư Khải và Tiêu Mộng anh anh em em sao?

Anh ta dũng cảm như thế sao?

Lẽ nào muốn anh ta thấy hai người bọn họ, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà hỏi thăm: Này, trùng hợp thế, gặp hai người ở đây.

Hay là… Bảo anh ta nắm lấy tay Tiêu Mộng, khóc lóc: Mộng, vì sao em lại chọn Tư Khải mà không chọn tôi?

Hai cảnh tượng này… anh ta đều không muốn đối diện!

Kim Lân lắc mạnh đầu, quả quyết từ chối: “Thôi đừng qua chào hỏi thì hơn, thời gian họp của chúng ta rất gấp, đi thôi.”

“À, vâng.” Đương nhiên thư ký không có ý kiến gì, gật đầu.

Kim Lân, anh ta muốn trốn, nhưng có người sẽ không cho anh ta trốn tránh!

Đột nhiên Trần Tư Khải ngẩng đầu lên, dường như vừa mới nhìn thấy Kim Lân vậy, nở nụ cười, giơ tay hơi vẫy vẫy về phía anh ta.

“Lân, thật là cậu à, trùng hợp quá!”

Trần Tư Khải chào hỏi “nhiệt tình” khiến cả người Kim Lân chết cứng ở đó.

Tiêu Mộng nghe thấy “Lân” thì giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu lên, tìm kiếm xung quanh.

Cuối cùng, cô ta nhìn thấy Kim Lân vẫn đang treo băng tay, thấy được vẻ hoảng hốt, đau lòng của Kim Lân, cũng thấy mặt Kim Lân trắng bệch.

Khi thấy dáng vẻ này của Kim Lân, trái tim Tiêu Mộng liền không nhịn được mà chua xót!

Có phải là vì tay mất quá nhiều máu nên sắc mặt anh ta mới khó coi thế không?

“Cậu Kim!” Tiêu Mộng nhíu mày, hơi lo lắng gọi Kim Lân.