Trần Tư Khải khẽ cười, trêu chọc Tiêu Mộng, đương nhiên là cô bĩu môi, trợn mắt coi thường theo thói quen.
Trần Tư Khải nhẹ nhàng giơ cổ tay nhìn đồng hồ, rồi lại cụp mắt xuống, khẽ liếc nhìn Tiêu Mộng.
Anh ta không nói với Tiêu Mộng, trung tâm thương mại này là do Kim Lân mở, chẳng qua, nơi đây cũng có một phần cổ phần là của Trần Tư Khải, thế nên thỉnh thoảng anh ra sẽ tham gia họp hội đồng quản trị, cắt băng hoạt động gì đó, thế nên phần lớn nhân viên phục vụ ở đây đều biết anh ta.
Tới đây… cũng không phải là không có mục đích.
Bởi vì, 1 tiếng trước, anh ta nhận được điện thoại nói là Kim Lân đã xuất viện, sẽ tới tham gia cuộc họp nhất định phải có mặt của trung tâm thương mại.
Kim Lân, nếu cậu đã tuyên chiến với tôi, tôi còn có thể ngồi im không quản nữa sao?
Tay Trần Tư Khải nghịch điện thoại của mình, thỉnh thoảng lướt nhìn vài tin nhắn.
“Tư Khải, nếu Mộng và anh em chỉ có thể 2 chọn 1, vậy được, tôi chọn Mộng. Tôi sẽ cố hết sức giành được trái tim của Mộng. Cậu dám so tài với tôi không?”
Kim Lân.
Hừ, Lân, vậy mà cậu lại quyết liệt với tôi vì Tiêu Mộng?
So tài?
Haha, được, cứ việc tới! Trên đời này còn chưa có chuyện mà Trần Tư Khải tôi sợ!
Trần Tư Khải sẽ không trả lời tin nhắn của Kim Lân, trong lòng anh ta không coi trọng Kim Lân.
Thế nhưng, vừa nghĩ tới cảnh Kim Lân ôm hôn Tiêu Mộng… Trái tim anh ta liền cực kỳ đau đớn!
Mối thù này, nhất định phải báo!
Lân, tên nhóc nhà cậu thường ngày không đáng tin đã đành, nhưng lần này… cậu trêu chọc tới người phụ nữ của tôi, nhóc của tôi… vậy tôi thật sự không thể không xử lý cậu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Tư Khải cúi đầu nhìn cô gái mình đang ôm trong lòng.
Tiêu Mộng mở từng chiếc điện thoại đặt trên quầy, ấn một lượt, vẫn chưa quyết định được lấy cái nào.
“Chọn được mẫu nào chưa?” . Truyện Huyền Huyễn
Trần Tư Khải dần dần trượt tay từ vai xuống eo của cô, ôm chặt.
Dáng người cô nhỏ nhắn xinh xắn, đường cong mềm mại, vừa đẹp với thân người anh ta.
Tiêu Mộng lắc đầu, thì thầm: “Mấy cái này… đắt quá, tôi không cần đắt như thế, loại bình thường là được, khoảng hơn 3 triệu là được.”
“Haha…” Trần Tư Khải khẽ cười, cô bạn gái nhỏ của anh ta vẫn cứ thỉnh thoảng lại nói ra mấy câu rất đáng yêu khiến tâm tình anh ta tốt hơn: “Chúng ta không để ý tới giá tiền có được không? Đắt, cũng không phải tiêu tiền của em.”
“Nhưng tôi vẫn là người mang nợ đó, tôi còn nợ anh 3 tỷ rưỡi…”
“Em quên rồi sao, ở Ý, tôi đã xóa hết nợ cho em rồi, chờ tới lúc tới công ty, tôi sẽ cho em tự tay đốt cái hợp đồng kia của chúng ta.”
“Thế nhưng…”
“Còn nhưng nhị cái gì nữa, bây giờ em là người phụ nữ của Trần Tư Khải tôi, tiêu tiền của tôi, đây là chuyện đương nhiên. Em không tiêu tiền của tôi, trong lòng tôi lại không thoải mái. Đừng quên, em đã đồng ý với tôi là cho tôi 3 tháng để tôi cảm động em.”
Đối diện với tài ăn nói khéo léo của Trần Tư Khải, Tiêu Mộng không nói nên lời.
Ba tháng, cô nào có đồng ý với anh ta, đó cũng là do anh ta cưỡng ép có được không?