Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 267




Mãi cho tới chiều, Lôi Bạc đang ở công ty thì nhận được điện thoại của Kim Lân.

“Bạc, tôi quyết định rồi.”

“Hử? Lân, cậu quyết định cái gì rồi?”

“Không làm anh em nữa.”

“Á! Cậu nói cái gì?” Lôi Bạc giật mình, bật dậy khỏi ghế.

Đầu bên kia truyền tới tiếng thở dài của Kim Lân: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không thể từ bỏ Mộng, tôi muốn cạnh tranh với Tư Khải. Tôi muốn giành lại Mộng. Tôi thà không làm anh em nữa.”

Tít! Điện thoại ngắt máy.

(⊙_⊙) Lôi Bạc trợn tròn mắt, không dám tin mà lắc điện thoại: “Alo! Alo? Alo! Lân! Lân!”

Trời ơi, thế giới này sắp rối tung lên rồi!

Vậy mà Lân muốn tranh Tiêu Mộng… với Tư Khải!

Lôi Bạc sờ tóc mình, cảm thấy sau lưng ớn lạnh từng cơn.

Sao Lân có thể đấu lại Tư Khải được chứ?

Tư Khải là người bình thường sao?

Tư Khải là cá mập đó! Cá mập với bản tính tàn bạo!

Lôi Bạc càng nghĩ càng cảm thấy hậu quả nghiêm trọng.

Khi Tiêu Mộng tỉnh lại thì đã là 3 giờ chiều.

Hơi động đậy liền cảm thấy xương cốt cả người đều đau nhức.

“A, mình chết rồi sao? Có phải mình tới âm phủ rồi không?”

Trần Tư Khải đòi hỏi ghê gớm như thế, cô cảm thấy thật sự là đã chết rồi.

“Mợ chủ tỉnh rồi sao? Cậu chủ nói là chờ cô tỉnh dậy thì lập tức ngâm nước thuốc, người đâu, mợ chủ tỉnh rồi, mọi người tới giúp cái.”

Một bà thím hiền hậu khoảng hơn 40 tuổi cười hihi nói, khiến Tiêu Mộng nghe mà nổi hết da gà.

Mợ chủ? (⊙_⊙) Gọi ai chứ?

Trời ơi, không phải là gọi cô chứ? Mợ chủ? Kỳ lạ quá… Sột soạt, bốn năm người phụ nữ trung niên đi vào, ai nấy đều mặc đồng phục như nhau, không đợi Tiêu Mộng phản ứng lại đã đưa Tiêu Mộng trần như nhộng đi vào nhà tắm, bên trong đã sớm chuẩn bị sẵn một bồn tắm thảo dược, nước đỏ sậm, dọa Tiêu Mộng sợ hãi.

“Này, không phải chứ, mấy người buông tôi ra, buông tôi ra… A…”

Tiêu Mộng bị ấn vào trong nước, cô lập tức bị nước ấm quấn quanh.

Quả nhiên… Tắm nước thuốc đúng là khác biệt, cảm giác mê hồn, đặc biệt là bên dưới, mát lạnh, còn có chút đỡ đau.

Khiến Tiêu Mộng không chịu nổi nhất không phải là mấy bà thím này cọ lưng gội đầu cho cô, cũng không phải là họ cọ cánh tay, cọ chân cho cô, mà là… Bọn họ cứ luôn miệng gọi cô mợ chủ… Tiêu Mộng nghe mà nổi hết da gà.

Khó khăn lắm mới tắm nước thuốc xong, xối nước rửa sạch sẽ, mấy người họ lại bôi cho cô một lớp tinh dầu hoa hồng, thơm phức, rồi đưa cô tới trước gương mặc quần áo.

Quần áo hàng hiệu còn chưa cắt mác, một đống, tùy Tiêu Mộng chọn.

Cũng không thể trần như nhộng được!