Ồn ào, tất cả mọi người đều cả kinh bật thốt.
Lôi Bạc lập tức dùng nắm tay gõ mạnh vào đầu mình.
Thật là… một cuộc đụng độ bất hạnh…
Chuyện này… đúng là khiến người ta nhức đầu.
“Cái, cái gì?” Giọng nói của Kim Lân phát run, tay phải cũng đang run rẩy. Anh ta thở từng ngụm lớn, quay ngoắt sang nhìn Tiêu Mộng, đôi mắt đẹp dùng sức chớp động: “Cậu nói cái gì? Tiêu, Tiêu Mộng là… cô nhóc mà cậu nói…”
Trần Tư Khải hung hăng mím môi, cắn chặt răng nặng nề gật đầu: “Chính là cô ấy!”
Gương mặt Tiêu Mộng trắng bệch, cả người run rẩy đứng ở nơi đó. Cô ngơ ngác sững sờ, lông mi thật dài không ngừng run rẩy.
Vì sao… Vì sao Trần Tư Khải lại nói ra lời này trước mặt nhiều người như vậy?
Trợ lý làm ấm giường… Đây chính là định nghĩa của anh đối với cô sao?
Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài, cả người Tiêu Mộng đều cứng đờ đứng ở nơi đó, ngay cả động cũng không động, thậm chí còn không buồn lau nước mắt.
Chẳng qua cô chỉ cảm thấy hết sức mất mặt, thật sự là không còn chút tôn nghiêm nào, cô quá xấu hổ…
Trần Tư Khải giống như một tên vua chúa bạo ngược cười nhạt một chút, vừa nhanh vừa sắc bén giơ tay ôm lấy bả vai của Tiêu Mộng, dùng sức ôm cô về phía mình, trực tiếp giữ lấy Tiêu Mộng ở trong ngực.
Cả người Tiêu Mộng đều run rẩy, cô rũ mắt lặng lẽ rơi lệ.
“Tư Khải! Cậu buông cô ấy ra!” Kim Lân bắt lấy cổ tay của Tiêu Mộng.
“Buông tay cậu ra! Buông tay cậu ra ngay!” Trần Tư Khải híp cặp mắt phượng, gầm lên với Kim Lân.
Lôi Bạc nhẹ nhàng đụng Kim Lân một cái ý bảo anh ta buông tay. Bây giờ là lúc Trần Tư Khải đang cực kỳ giận dữ, không nên chọc vào anh. Chọc vào Trần Tư Khải, anh muốn giết chết đám người đều là chuyện dễ như trở bàn tay.
Kim Lân không buông tay, lắc đầu vội vàng nói: “Tôi không buông! Tư Khải, tôi không thể buông tay cô ấy, tôi không làm được!”
Bốp!
Trần Tư Khải trực tiếp tát mạnh một cái, một bên mặt của Kim Lân sưng lên, phụt! Kim Lâm nôn ra một ngụm máu tươi, thân thể té mạnh sang một bên, Lôi Bạc đỡ lấy Kim Lân.
Một chưởng này, rõ ràng là Trần Tư Khải đã tăng thêm nội lực của anh, biến một tay như sắt thép.
Mọi người đều sợ đến kinh hô.
Trần Tư Khải tràn ngập lệ khí nói: “Một chưởng này phạt cậu vì vừa rồi đã hôn cô ấy!”
Tiêu Mộng thấy máu tươi rơi đầy mặt đất, bất chợt trở nên hoảng hốt, rưng rưng nước mắt nhấc mí mắt lên. Nhìn thấy Kim Lân thê thảm, cô không nhịn được kêu lên: “Đừng đánh người! Đừng đánh anh ấy, cánh tay anh ấy bị thương…”
Cô vẫn luôn nhớ kỹ, cánh tay của Kim Lân bị thương là vì đã cứu cô thoát chết.
Bàn tay giữa chặt cô của Trần Tư Khải âm thầm tăng lực, tức giận đến mức con ngươi càng thêm tà ác: “Tốt nhất là em đừng nói nữa, em cầu xin cho cậu ta, cậu sẽ càng chết thảm hơn!”
Lôi Bạc không biết làm sao mở miệng nói: “Tư Khải, mặc kệ mọi chuyện đã phát triển đến nước này, dẫu sao Kim Lan cũng là anh em tốt cũng chúng ta. Hẳn là đối với Kim Lân, cậu cũng rất khác biệt.”
Trần Tư Khải ngẩng đầu lên, hút mạnh một ngụm khí, giữa kẽ răng nhả ra câu chữ lạnh như băng: “Nếu như ngày hôm nay đổi lại là người khác, đầu đã sớm lìa khỏi cổ! Kim Lân, vì sao hết lần này tới lần khác lại là cậu!”