Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 223




Nghe được tiếng nói chuyện của hai người, Lôi Bạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo hai người đã lăn xuống gầm xe ra, Kim Lân ho khan hai tiếng rồi nhìn Tiêu Mộng một lượt: “Không bị thương gì chứ, em có sao không? Tự cảm nhận xem có đau chỗ nào không?”

Lôi Bạc đột nhiên cau mày, nắm lấy cánh tay trái của Kim Lân, nghiến răng kêu lên: “Lân, cánh tay của cậu!”

Lúc này, Tiêu Mộng và Lam Nhạn mới nhìn sang, cả hai cùng hít vào một hơi thật dài.

Trời ạ, cánh tay của Kim Lân bị vật bằng kim loại nào đó đâm thủng một lỗ, cả cánh tay đều là máu!

Quần áo thì rách, da thịt trầy sứt!

Từ cùi chỏ đến cổ tay có vết thương hở dài khoảng mười sáu đến mười bảy cm!

“A! Làm sao đây! Trời ạ! Có đau lắm không, anh có sao không? Mau tới bệnh viện, tới bệnh viện ngay!”

Khuôn mặt của Tiêu Mộng tái đi vì sợ hãi, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Lam Nhạn cũng bắt đầu khóc, sụt sịt nói: “Tiêu Mộng, cậu Kim là vì cứu cậu, xả thân vì cậu nên mới bị thương thành thế này. Cậu Kim chính là ân nhân cứu mạng của cậu đó!”

Kim Lân lúc này mới cảm thấy toàn bộ cánh tay không cử động được nữa, sắc mặt dần tái nhợt, nhưng vẫn cười tươi với Tiêu Mộng, khuyên nhủ: “Không sao, vết thương nhỏ, có thấm vào đâu. Em cho là người đàn ông của em không chịu nổi một đòn này sao? Không sao mà, không cần phải khóc.”

Khoảnh khắc kia, trong lúc cấp bách, thời gian lại ngắn ngủi như vậy, anh ta căn bản không suy nghĩ gì nhiều, tất cả hành động đều là theo bản năng.

Bằng mọi giá phải cứu cô ấy… đây là ý nghĩ mạnh mẽ nhất trong lòng anh ta.

Kim Lân nói nhỏ về phía Lôi Bạc: “Bạc à, cậu đưa tôi đến bệnh viện băng bó.”

“Tôi cũng đi!” Lam Nhạn giơ tay lên nói. . Truyện Quân Sự

Kim Lân liếc nhìn Tiêu Mộng, thở dài nói: “Được rồi, đổ nhiều máu như vậy làm hai người sợ rồi. Hai người tự về đi, Bạc đưa tôi đi là được rồi, tôi không muốn nhìn thấy nước mắt của phụ nữ, mất mặt lắm.”

Thật ra là Kim Lân không muốn Tiêu Mộng thấy áy náy hay lo lắng quá nhiều.

Tất nhiên Lôi Bạc hiểu suy nghĩ của Kim Lân, gật đầu một cái, đem áo khoác ngoài quấn quanh vết thương của Kim Lân, rồi đỡ anh ta về phía xe của mình.

Lam Nhạn đuổi theo hai bước, hô lên: “Này! Lôi cái gì đó, cần gì cứ gọi điện cho tôi!”

Lôi Bạc quay mặt lại, thấy một mặt đầy nước mắt của Lam Nhạn, cố ý chọc tức: “Được! Buổi tối cần người ngủ cùng, tôi sẽ gọi điện cho cô!”

“Đáng chết, tên khốn khiếp, anh mới là người đi hầu người ta ngủ ấy!”

Lam Nhạn quay mặt đi thì thấy Tiêu Mộng đang ngẩn người, đôi mắt đẫm lệ mở to nhìn về phía Kim Lân không chớp mắt.

“Này, cậu có sao không? Sợ đến choáng váng rồi à?”

“Oa oa oa…” Tiêu Mộng lúc này mới bật khóc. Cô ôm lấy Lam Nhạn, dùng sức quệt nước mắt nước mũi lên người Lam Nhạn, vừa khóc vừa nói: “Tớ thật có lỗi với Kim Lân, anh ta đối với tớ tốt như vậy, nhưng sau lưng lúc nào tớ cũng gọi anh ta là kẻ điên, tớ thật có lỗi với anh ta!”