Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 197




Hoá ra là Trần Tư Khải đang gọi anh ta.

Trần Tư Khải hôn khiến mặt Tiêu Mộng đỏ bừng, sau đó anh mặc kệ sự đời ôm cô như xung quanh không có ai, nói với Khang Tử: “Bảo cậu trông chừng cô ấy, sao lại để cô ấy chạy ra đây một mình thế hả?”

Khang Tử cau mày, cảm thấy oan ức: “Cậu chủ à, cô ấy có chạy tới đây một mình đâu? Chúng tôi đều đi theo cô ấy mà, không để cô ấy bị lạc đâu, cậu yên tâm.”

Tiêu Mộng thật sự muốn quay đầu đi, rời khỏi bộ ngực của Trần Tư Khải.

Chết tiệt, ôm siết chặt eo cô, ép cô lại gần là để người khác nhìn thấy… Nhưng lại giống như cô lưu luyến cái ôm của anh, khăng khăng muốn dựa vào người anh vậy.

Đáng ghét!

Cô không muốn tư thế này, xấu hổ chết đi được!

Còn nữa, người tên này quá cường tráng, ngực cứng không nói, khi anh lên tiếng hơi rất nhiều, âm phát ra từ bụng rung lên khiến tai cô tê dại.

Tôi muốn…muốn quay đầu đi khỏi người anh… Tiêu Mộng cắn răng làm chuyện này, mệt không thở nổi nhưng cuối cùng vẫn dính sát người vào cơ thể anh.

Hôn rồi thì thôi, còn bị anh ép phải diễn vở kịch chim nhỏ nép vào lòng anh nữa. Cô sắp điên rồi!

Trần Tư Khải ôm nhóc mềm mại, cảm giác lúc cơ thể cô dán sát vào cơ thể mình rất tuyệt vời.

Cánh tay anh vẫn khoác lên bên hông cô, ngón tay còn lại chỉ vào cô, tiếp tục chất vấn: “Tôi đã nói bây giờ trời sắp tối rồi, cô ấy chạy ra khỏi nhà, cậu cũng không biết nên mặc áo khoác vào cho cô ấy sao? Tối nay trời rất lạnh, thân thể cô ấy không giống tôi và cậu, lỡ như bị bệnh thì phải làm sao?”

Khang Tử nghĩ thầm: Bị bệnh thì chữa bệnh thôi, xem anh bao bọc cô ấy kìa, cô ấy là cành vàng lá ngọc sao?

“A, tôi biết rồi. Này, cậu mang một cái áo khoác đến đây!”

“Cậu chủ, áo khoác đây ạ.”

Một tên nhóc đi tới, đưa một chiếc áo khoác màu đỏ cho anh.

Chiếc áo lông xù, rất nhẹ rất mềm, cầm trong tay sẽ cảm thấy như đang cầm một con vật nhỏ lông xù.

Đây là kiểu dáng và chất liệu các cô gái thích…

Trần Tư Khải nhận lấy áo choàng, tự khoác lên bờ vai cho Tiêu Mộng, sau đó buộc một nút thắt dưới cổ cô, cho đến khi Tiêu Mộng giống như một con búp bê vải, anh mới dừng lại.

“Tôi nói tôi không lạnh, không cần phải quấn cái này đâu.”

Cuối cùng Tiêu Mộng cũng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh, cô lui về sau hai bước, sờ vào chiếc áo đang quấn trên cổ rồi trợn trắng mắt.

Trần Tư Khải nhàn nhã nhìn thấy cô gái nhỏ cách xa một mét, anh nhận lấy ly nước người ta đưa tới, ngửa đầu uống một chén, ánh mắt vẫn tập trung vào người cô, nói: “Ban đêm trong rừng gió rất lạnh, dễ bị cảm, tôi không muốn phải bế em đi gặp bác sĩ vào ban đêm đâu. Ngoan ngoãn chút đi.”

Giống như anh đang nói chuyện với con gái của mình…

Anh cúi đầu xuống thì thấy cô đang xỏ một đôi dép lông xù, suýt nữa cười phun ra.

“Em định xỏ đôi dép này đi à? Em không sợ bị vấp ngã sao?”

“Đôi dép này làm sao chứ? Rất mềm, rất thoải mái.”

Tiêu Mộng giơ chân lên xem, rồi ngẩn người.

Bây giờ đôi dép đẹp đẽ đang rất bẩn thỉu, dính đầy cây cỏ, bùn và rất nhiều hạt sương.

Trần Tư Khải bóp lấy eo cô, rồi cúi người dùng ngón tay dài chọc vào cái trán trắng nõn của Tiêu Mộng, nói: “Tiêu Mộng, em có biết không? Em chà đạp dép lê nhỏ như vậy thì gia tộc dép lê sẽ căm thù em đến tận xương tuỷ đó!