Trên đầu thuyền, một cô gái xinh đẹp quần áo tung bay đang ngồi, đôi chân trắng nõn như tuyết của cô đang tinh nghịch khua khoắng trong nước, dường như còn có thể nghe thấy tiếng cười giòn tan của cô.
Trần Tư Khải hổn hển đứng lên.
Anna cũng tò mò quay qua nhìn, đứng trước lẫn bên bờ cạnh Trần Tư Khải.
Một cánh tay của Trần Tư Khải khẽ khoác trên vai Anna, Anna quay mặt qua nhìn Trần Tư Khải, anh ta lại không hề nhìn cô ta.
Anna vẫn là một người cực kỳ tự phụ, cực kỳ cao ngạo, ba cô ta là người cầm quyền của băng đảng, ở Ý, cô ta giống như công chúa của tổ chức ngầm, quả thật chưa từng có người nào lọt vào mắt cô ta, cô ta cũng sẽ không nể mặt bất kỳ ai.
Nhưng hôm nay… Ngửi thấy mùi hương thanh mát trên người Trần Tư Khải, co ta hơi mê đắm.
Cô ta không đẩy Trần Tư Khải ra, cũng không hỏi anh ta vì sao, thậm chí, cô ta còn có thể ngầm cảm nhận thấy, nhưng hành động này của Trần Tư Khải chẳng qua là một loại lợi dụng
Nhưng cô ta cũng không hề có ý phản kháng, mặc cho Trần Tư Khải ôm cô ta.
“Khang Tử, rốt cuộc anh có chụp ảnh cho tôi không, cái tấm tôi vừa té nước vừa rồi ý…Anh mở lại cho tôi xem xem chụp có đẹp không nào.”
Giọng nói thanh lảnh của Tiêu Mộng đã truyền tới bên tai Trần Tư Khải.
Hừ, cái cô nhóc vô tâm vô phế này, rời khỏi anh ta mà vẫn có thể chơi đùa vui vẻ như thường.
Anh ta cáu giận!
Khang Tử đang định lấy điện thoại ra cho Tiêu Mộng xem, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trần Tư Khải, anh ta lập tức đứng lên, cung kính hành lễ với Trần Tư Khải: “Cậu chủ!”
Một tay Trần Tư Khải ôm Anna, một tay thì bưng cốc rượu, nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Ừ.”
Cậu chủ? Tiêu Mộng thấy kỳ lạ, thuận theo tầm mắt của Khang Tử nhìn lên bờ, cuối cùng cũng nhìn thấy Trần Tư Khải đang đứng tựa vào lan can trên bờ!
Ồ, không chỉ có một mình tên này mà trong lòng anh ta còn ôm một cô gái châu Âu xinh đẹp!
Tiêu Mộng thấy Trần Tư Khải và cô gái ngoại quốc thân mật ôm lấy nhau, trong lòng hơi không vui.
Cái gì chứ, đàn ông có tiền đúng là hạ lưu, vừa rồi vừa thân mật với cô ở biệt thự, còn đường hoàng nói thích cô, giờ thì hay rồi, còn chưa được vài tiếng, anh ta đã ôm người phụ nữ khác anh anh em em.
May là cô không thích anh ta, bằng không bây giờ không phải bị cái loại ngựa giống đẹp mã này chọc cho tức chết.
Mặc dù nói là không thích cái tên Trần gấu xấu xa này… Nhưng Tiêu Mộng nhìn cặp đôi đẹp mắt này ôm nhau, trong lòng vẫn rất không thoải mái.
Chua sót, đắng chát, dường như có ai đó bóp chặt trái tim cô.
Ôi trời ơi, cô làm sao thế này?
Không phải là xảy ra quan hệ nam nữ với anh ta thôi sao?
Không phải là đen đủi đánh mất lần đầu với anh ta hay sao?
Không phải chỉ là đại chiến 300 hiệp trên giường với anh ta thôi sao?
Sao phải để ý tới anh ta chứ? Tại sao?
Thế nhưng… không khống chế nổi, đôi mắt nhìn Trần Tư Khải đẹp trai tuấn tú ôm lấy cô gái châu Âu xinh đẹp nóng bỏng, Tiêu Mộng lại muốn khóc.
Khóc cái quái gì chứ?
Tiêu Mộng! Nếu mày khóc, thì mày quá buồn cười, quá mất mặt! Không được khóc.