Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 168




Trần Tư Khải lười biếng nằm xuống giường, vuốt mái tóc nửa ướt nửa khô của anh ta, lười biếng nói: “Tối qua không cẩn thận mở chức năng quay phim của điện thoại, quay lại gần như cả quá trình em đòi làm tình… Em nói xem…”

Nói tới đây, anh ta cố ý dừng lại.

Ơ (⊙_⊙) Tiêu Mộng sợ tới mức cả người run lên, lập tức ngẩng đầu lên.

Anh ta… Anh ta nói cái gì?

Điện thoại mở chế độ quay phim?

Trời ơi, không phải chứ?

Cô biết điện thoại của anh ta là loại nào, cực kỳ nhiều chức năng, hơn nữa các chức năng còn cực mạnh, cô nhớ cô còn từng thấy anh ta dùng điện thoại để nói chuyện video call… Chiếc điện thoại kia của anh ta, căn bản có thể coi là một chiếc máy tính thu nhỏ… Quay lại rồi sao?

Trời ơi! Mất mặt quá!

Lần này, tới lượt Tiêu Mộng bò qua, tên Trần Tư Khải này nằm ngửa trên giường, cô lại giống như chó con, bò qua đó, tay chống cằm, khổ sở đáng thương nhìn Trần Tư Khải mặt mày thư thái, nghẹn ngào nói: “Tổng giám đốc Trần…”

“Chẹp chẹp, tối qua em không có gọi tôi như này, em gọi tôi là Tư Khải, gọi cực kỳ ngọt ngào nha…”

Trần Tư Khải liếc nhìn cô.

Tiêu Mông nghiến răng: “Tư Khải…”

“Ừ, nói đi, cục cưng của tôi.”

Tiêu Mộng run lên. Cục cưng cái đầu anh ý! Anh có thấy ai hãm hại cục cưng của mình như thế không?

“Tư Khải~ Anh xóa đoạn phim kia đi nhé.”

Trần Tư Khải nhìn dáng vẻ nịnh bợ của cô, nhắm mắt lại: “Ừ, được, vậy thì xóa.”

“Hihi, ừ, anh mau xóa đi.”

“Thế nhưng tôi cóp sang máy tính rồi, còn lưu cả trong hòm thư điện tử nữa. Có thể tải xuống vô số lần.”

“Anh…” Tiêu Mộng tức tới mức mặt nổi gân xanh.

Trên thế giới này, Trần Tư Khải xấu xa nhất!

Tiêu Mộng tức tới tức đập đầu lên ngực Trần Tư Khải, á, cứng quá, suýt chút nữa thì đầu cô sưng một cục.

“Huhuhu, rốt cuộc tôi phải làm thế nào, sao anh lại bắt nạt người khác thế chứ? Tối qua, anh cũng không tính là rất thiệt thòi mà, vì sao lại chỉ có mình tôi đen đủi thế này chứ? Anh nói xem, anh nói xem rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Trần Tư Khải vuốt ve mái tóc của Tiêu Mộng, hai mắt lấp lánh, giọng nói trầm thấp mà mạnh mẽ: “Tôi không muốn em làm sao cả. Chẳng qua tôi… muốn em là người phụ nữ của tôi.”

“Á!” (⊙_⊙) Tiêu Mộng nước mắt rưng rưng nhìn Trần Tư Khải.

“Người phụ nữ… của anh?”

Đây là có ý gì?

Trần Tư Khải lật người, lại đè Tiêu Mộng dưới người mình, nâng cằm cô lên, đôi môi mỏng tiến tới, khẽ hôn cô, nhã nhặn mà cao quý giống như đang ban ơn: “Đúng thế, người phụ nữ của tôi. Khi tôi cần em, em nhất định phải ngoan ngoãn nằm xuống, khi tôi còn chưa chán ghét, em không được có quan hệ thân mật với bất kỳ người đàn ông nào.”

Tiêu Mộng sững sờ.

Loanh quanh luẩn quẩn, cuối cùng anh ta vẫn đưa ra điều kiện này, anh ta cần cô là một món đồ chơi của anh ta, anh ta chưa từng nghĩ sẽ tha cho cô.

Bằng không, anh ta sẽ nhắc lại chuyện cũ.

“Còn không bằng anh lấy tiền của tôi đi.” Tiêu Mộng bĩu môi không vui, nói.

“Haha, tiền? Tôi thiếu tiền sao? Từ đầu tôi đã không cần tiền của em. Tôi không hề có chút hứng thú nào với tiền của em.”

“Vậy vì sao chứ? Anh có tiền, có địa vị như thế, bỏ qua chuyện này giữa tôi và anh không phải là được rồi sao? Đáng để truy cứu mãi như này sao?”

Ánh mắt Trần Tư Khải sâu hơn, anh ta khẽ hừ một tiếng: “Không phải đã nói rồi sao, tôi thích em.”

Đây là cách thích sao? Tiêu Mộng không dám gật bừa, mồ hôi lạnh đổ đầm đìa.

“Là muốn tôi làm bạn gái của anh sao?”