Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 162




Đèn màu cam, dưới quầng sáng tròn, cô nhóc nhỏ xinh hoạt bát kia đang cuộn tròn thành một cục mà ngủ.

Trên giường, có một mảng hoa mai nhìn mà kinh người, tươi đẹp, tuyệt đẹp.

“Nhóc, bây giờ em mới hoàn toàn thuộc về tôi.”

Điểm sáng nhỏ nơi đầu ngón tay anh ta, dưới ánh sao le lói, thần bí mà tĩnh mịch.

Tóc anh ta nhẹ bay lên, cười thanh lệ mà tà quái.

Đẹp đến rung động lòng người, khiến người ta mê đắm.

Cả người ướt đẫm sương đêm, anh ta đi vào phòng, người lạnh toát.

Cởi áo khoác dài trên người, thân người cường tráng của anh ta lộ ra ngoài không khí, quả nhiên là tuyệt sắc khó cầu!

Anh ta giống như một con báo săn, nhẹ nhàng đi tới trước giường, kéo chăn ra, chui vào… ôm lấy cô nhóc ấm áp kia, từ từ nhắm mắt lại, ngửi mùi thơm mát nhàn nhạt trên người cô.

Khẽ than thở… Cứ thế này đi… Cứ thế này đi… Có lẽ, có thể sưởi ấm lẫn nhau.

Tiêu Mộng cho rằng mình mơ một giấc mơ hoang đường, chắc chắn là thế.

Cô mở mắt ra, hàng mi dài vẫn còn động đậy, cô đã bắt đầu đánh giá căn phòng, tìm kiếm.

Ừ, không có đàn ông, không có tên Trần gấu xấu xa hung dữ trong mơ kia.

Trong phòng chỉ có một mình cô.

Haha, cảm ơn trời đất, vẫn may đó chỉ là một giấc mơ.

Nhưng cô lại đổ mồ hôi lạnh, mẹ ơi, vậy mà cô lại bắt đầu mộng xuân rồi sao?

“Ôi, đã sáng rồi, để xem xem mấy giờ rồi nào.”

Tiêu Mộng xoay người lấy đồng hồ trên tủ đầu giường, nhưng giây phút xoay người kia: “Trời ơi… Mỏi quá, đau quá…”

Cả khuôn mặt cô nhăn chặt lại, nhất thời cả người không thể động đậy nữa.

Hơi động đậy chân một tý liền đau gần chết!

Đến thắt lưng cũng đau mỏi, cô khẽ hít sâu một hơi cũng cảm thấy xương cốt cả người sắp rụng rời hết rồi, dường như linh kiện cả người đều bị dỡ ra vậy.

Cô làm sao thế này?

Tiêu Mộng hít sâu một hơi, hoang mang mở to mắt.

Đau… Mỏi… Đặc biệt là hai đùi rất mỏi… Cảm nhận một lát, chính xác mà nói, chắc là… giữa hai chân… cái chỗ kia… cực kỳ đau!

“A a a a… không phải chứ?”

Tiêu Mộng bỗng hoảng hốt kêu lên, tay ôm mặt, không dám tin, cả người run lên.

Không phải đâu, không phải đâu, đó không phải là thật, chắc là mơ thôi, đúng, là mơ, đó là mơ!

Tiêu Mộng run rẩy, cẩn thận, ra sức cầu mong, nhẹ nhàng nhấc chăn lên… Cực kỳ sợ hãi mà nhìn xuống ga trải giường… Phù phù phù… Cô thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn may, vẫn may… Vẫn may là ga giường trắng tinh.

Ôi trời ơi, dọa cô chết khiếp, cô còn tưởng là cô bị… Đau tim chết mất. Cô cũng không phải là lần đầu tiên, cho dù là cái gì đó cũng sẽ không có máu! Ngốc chết mất.

Vẫn may chỉ là hoảng sợ không đâu thôi.

Trời sáng rồi sao?

Tiêu Mộng nhảy xuống khỏi giường, đang định đi về phía cửa sổ, mày bỗng nhíu lại.

Ế, không đúng, vì sao cảm thấy trên người lành lạnh, thiếu gì chứ?

Cúi đầu nhìn… “A a a… Vì sao mình lại không mặc cái gì? Vì sao mình lại trần trụi chứ? Vì sao?”