“Tôi cũng chụp ảnh. Tới một chuyến, đương nhiên phải chụp cái ảnh lưu niệm.”
Trần Tư Khải đứng bên cạnh Tiêu Mộng, chỉnh lại tóc của mình.
Tiêu Mộng chớp đôi mắt to tròn, rất hiểu ý mà gật đầu: “Đúng, anh cũng nên chụp vài tấm ảnh. Tôi nhường cho anh, anh chụp trước, anh chụp xong rồi tới tôi.”
Tiêu Mộng nói những lời này, mặt Trần Tư Khải liền sa sầm.
Tiêu Mộng vừa xoay người, cổ áo sau gáy của cô liền bị người ta túm lại.
Trần Tư Khải trực tiếp nhấc cô đứng trước người mình, một tay ôm lấy eo cô, lạnh lùng nói: “Chụp chung đi. Chụp chung cho nhanh, chỉ cần tách một cái là được.”
Tiêu Mộng hơi ngơ ngác.
Chụp ảnh chung ở trước nhà thờ lớn?
Sao cứ cảm thấy kỳ lạ thế chứ?
“Nào, nhìn tôi này! Chuẩn bị xong chưa? Một, hai, ba!”
Khang Tử phấn chấn tinh thần, chụp cho hai người bên kia một tấm ảnh quý giá.
Rất nhiều năm về sau, khi Trần Tư Khải nhìn lại tấm ảnh này, đều sẽ không nhịn được mà thất thần cười đầy ấm áp.
Trên tấm ảnh đó, chàng trai anh tuấn, trong mắt tràn đầy vẻ hạnh phúc không thể che giấu.
Còn cô gái xinh đẹp như trân châu kia, mở to đôi mắt to như thủy tinh, mặt mày ngơ ngác.
Con gái đều thích dạo phố, mặc dù Tiêu Mộng không quá thích đi dạo, nhưng dù sao cũng đã ra nước ngoài, tới nước ngoài, phong thổ văn hóa khác đi, Tiêu Mộng cũng vui vẻ đi dạo phố mua sắm ở Rome cùng Trần Tư Khải.
Ở đây có nhà thiết kế trang sức nổi danh toàn cầu, có những trang sức tinh xảo độc nhất vô nhị trên thế giới.
Tiêu Mộng không thích xem những thứ này, nhưng lại bị Trần Tư Khải cứng rắn kéo đi xem những thứ trang sức rất nổi tiếng kia.
Trần Tư Khải rất kén chọn, nhìn một vòng cũng chỉ nhìn trúng một sợi dây chuyền bạch kim nạm đầy kim cương.
“Mộng, em qua đây, xem xem sợi dây chuyền này thế nào?”
Trần Tư Khải ngoắc cánh tay, ôm lấy vòng eo của Tiêu Mộng, kéo cô tới bên cạnh anh ta.
Tiêu Mộng cực kỳ không quen với cách chung đụng cực kỳ thân mật với Trần Tư Khải như này, thế nhưng dù sao cũng ở nước ngoài, cô cũng sợ đi lạc khỏi mấy người này, hơn nữa, ở đây cũng không có người quen, không giống như ở trong nước, cảm giác xấu hổ cũng không quá mãnh liệt.
Bỏ đi, anh ta thích ôm eo cô thì cho anh ta ôm đi.
“Ừ, là một con cá, bên trên nạm đầy kim cương sao? Nhất định là rất đắt nhỉ?”
Trần Tư Khải khẽ cười, không nói đắt hay không mà chỉ giải thích: “Sợi dây chuyền này sẽ phát ra ánh sáng màu xanh lam vào buổi tối, rất đẹp. Vừa khéo cũng tên là Mộng, phù hợp với em, mua cho em cái này nhé.”
Trần Tư Khải không nói với Tiêu Mộng, kim cương nạm trên người con cá này là toàn viên kim cương 400mg, rất đắt.
Tiêu Mộng bĩu môi: “Tôi không thèm, tôi không thích những thứ này. Được rồi, tổng giám đốc Trần, tiết kiệm tiền đi, chúng ta đi một chuyến cũng không phải là vì mua sắm.”
Trần Tư Khải cúi đầu cười, nhìn Tiêu Mộng, rồi nói với Khang Tử: “Khang Tử, mua nó.”
“Vâng, cậu chủ.”
Khang Tử lập tức đi xử lý.
Một sợi dây chuyền bạch kim mảnh nối liền mặt dây chuyền được đưa tới tay Trần Tư Khải, anh ta quăng qua cổ Tiêu Mộng, muốn đeo lên cho cô.
Tiêu Mộng ra sức rụt cô lại: “Tôi không muốn! Tôi nói là tôi không lấy! Sợi dây chuyền này anh muốn tặng ai thì kệ anh, dù sao tôi cũng không lấy đồ của anh.”
Trần Tư Khải nhướn mày, cười âm hiểm, nói: “Không muốn, vậy được. Bây giờ tôi bán em cho lão già người bản địa, lấy tiền bán em để bù vào 3 tỷ rưỡi em nợ tôi.”
Á. (⊙_⊙) Tiêu Mộng sợ đứng người.
Bán cho lão già người bản địa? Chết mất… Cô không muốn!
Tiêu Mộng nuốt ngụm nước bọt, ngắc ngoải nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Trần, làm phiền anh đeo cho tôi đi.”
Trần Tư Khải cười: “Vậy mới ngoan chứ.”