Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 101




Kết quả, lại chọc thêm phát thứ hai.

Tiêu Mộng liền vội vàng nói: “Chờ một lát nha, chờ một lát, chờ tới sau khi con gấu xấu xa nào đó đi rồi tôi lại nói chuyện với chú.”

“Khụ khụ, con gấu xấu xa nào đó… là ai vậy?”

“A!”

Tiêu Mộng bị giật mình bởi giọng nam từ tính lạnh lùng nào đó.

Ngạc nhiên kêu một tiếng, quay mặt lại.

Á…

Thốn quá…

Xấu hổ quá.

Lúc này, người đứng phía sau chọc lên vai cô, chính là… Trần Tư Khải!

“Tổng… Tổng giám đốc Trần…”

Suýt chút nữa thì gọi thành Trần gấu xấu xa…

“Tổng, tổng giám đốc Trần… Hihi, trùng hợp quá, anh cũng tới đây chơi à?”

Tất cả mọi người, tất cả các ông bà già đều trợn tròn mắt nhìn người đàn ông cực kỳ đẹp trai đột nhiên xuất hiện.

Bây giờ, người trẻ tuổi hay đeo kính râm bản to.

Thanh niên mà có thể đeo kính tỏa ra vẻ thanh mã mà không hề thô tục cũng không nhiều.

Thế nhưng… chàng thanh niên vừa cao quý vừa khôi ngô như này, sao lại quen con gái nhà họ Tiêu chứ?

Ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển từ trên người Trần Tư Khải sang người Tiêu Mộng.

Trần Tư Khải hơi nhíu mày lại, khẽ hừ một tiếng: “Em nói cái gì? Tôi tới đây chơi sao? Em cảm thấy tôi rảnh thế sao?”

Tiêu Mộng lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Cô rất sợ Trần gấu xấu xa nói: Tôi cố tình tới tìm em!

“Đúng, đúng, đúng, tổng giám đốc Trần không phải tới chơi, tổng giám đốc Trần là người rất bận rộn, sao anh có thể tới đây chơi chứ?

Ồ, ồ, tôi hiểu rồi.

Tổng giám đốc Trần tới thị sát đoạn đường này sao?

Dù sao cũng là do anh hạ lệnh sửa đường mà.”

Không đợi Trần Tư Khải nói cái gì, Tiêu Mộng lập tức giớ thiệu với hàng xóm láng giềng xung quanh.

“Đây là tổng giám đốc Trần, chính là người tốt đã sửa đường cho chúng ta!

Cũng chính là ông chủ ở công ty mà cháu đang làm!

Hôm nay, dù đang bận trăm công nghìn việc, tổng giám đốc Trần vẫn tới thị sát con đường này, chứng tỏ tổng giám đốc Trần rất là coi trọng con đường này của chúng ta!

Các ông bà, các cô chú, chúng ta phải cảm ơn tổng giám đốc Trần!”

Trần Tư Khải liền đen mặt.

ĐM, cô nhóc Tiêu Mộng đang làm trò quỷ gì đây?

Anh ta tới thị sát con đường này bao giờ?

Con đường nhỏ cũ nát không tới 100m, đáng để anh ta tự mình tới thị sát sao?

“Ôi, đây là đại ân nhân của chúng ta!”

“Đây chính là nhà từ thiện kia sao?”

“Trời ạ, người tốt nha!”

Một đám các ông bà già vây Trần Tư Khải vào giữa.

Có người tình cảm dồi dào, có người còn lau nước mắt, vây chặt lấy Trần Tư Khải, vừa cảm ơn vừa khen ngợi.

Khuôn mặt khôi ngô của Trần Tư Khải gần như đã nhíu chặt như quả táo tàu.

Tiêu Mộng cẩn thận chui ra khỏi đám người.

Sau đó, nghiêng người, giống như con cua đi trộm đồ, cẩn thận từng l từng tý đi ra khỏi con ngõ.

“Tiêu Mộng!”

Đột nhiên, Trần Tư Khải đang đứng giữa đám người quát to một tiếng.

Hả?

Tiêu Mộng lập tức đứng im.

Trần Tư Khải cười gượng gạo, khua tay với bà con quần chúng.

Vội vàng nói: “Đây là điều nên làm, không đáng nhắc tới… Mọi người không cần quá để ý.”

Sau đó chui ra người, sải bước xông về phía Tiêu Mộng,

Mặt cười hung ác, nghiến răng gằn từng chữ: “Tiêu Mộng, chờ tôi, đi làm cùng nhau!”

Thấy dáng vẻ hung ác của Trần Tư Khải, Tiêu Mộng sợ đến mức mềm nhũn cả chân.

Huhuhu, hình như lại đắc tội cái tên tính tình nóng nảy dễ tức giận này rồi!

Tiêu Mộng sợ tới mức chân run lên,

Thế nhưng vẫn phải giữ nụ cười mỉm cứng ngắc trên mặt.

Mỉm cười cái mẹ gì chứ!

Tiêu Mộng, lúc này rồi mà mày còn ngây ngốc làm gì thế,

Lẽ nào cứ ngơ ngác chờ bị tên Trần gấu xấu xa kia tới đánh cho một trận sao?

Tiêu Mộng vừa nghĩ tới đây, nào còn có thể suy nghĩ bình thường được nữa.

Vô thức, Tiêu Mộng hít sâu một hơi, xoay người lại, co giò bỏ chạy.

Trần Tư Khải lập tức nhíu chặt mày lại, gọi: “Nhóc thối, em chạy cái gì?”

Đầu óc của cô nhóc này có vấn đề mà.

Vừa rồi cô còn ngoan ngoãn chờ anh ta ở đó, giờ lại bỏ chạy như điên.

“Ân nhân ơi.”

Phía sau Trần Tư Khải, đám các ông bà già kích động tới rưng rưng nước mắt mới vừa phản ứng lại.

Run lẩy bẩy bước từng bước nhỏ đuổi theo Trần Tư Khải.

Trần Tư Khải hơi ngoái đầu lại, thấp giọng mắng câu đáng chết.

Anh ta sải đôi chân dài, bất đắc dĩ bỏ chạy.

Chạy lên ô tô trước, vội vàng lùi xe lại.

May là từ nhỏ anh ta đã quen đua xe, tốc độ lùi xe nhanh hơn tốc độ tiến xe.

Sau đó vèo một tiếng, phóng đi như một mũi tên.

Xe xịn, đúng là xe xịn!

Trần Tư Khải cũng thầm cảm thán trong lòng “nếu đổi thành chiếc xe bình thường, chắc là đám các cụ này sẽ chặn được mình lại, tỏ lòng cảm ơn sâu sắc tới mình một hồi.”

“Tiêu Mộng! Cái con nhóc thối này!

Em chờ đó cho tôi!

Đây đều là chuyện tốt mà em làm đó!”

Tiêu Mộng chạy đi rất xa, vừa chạy vội vàng, vừa không ngừng hắt xì.

“Trời ạ, ai đang mắng mình thế?

Huhu, không phải là Trần gấu xấu xa chứ?”

Tiêu Mộng vỗ bờ ngực mệt mỏi.

Chạy tới điểm dừng xe buýt, còn chưa kịp nhìn kỹ, một chiếc xe buýt đi qua tập đoàn Thiên Nhất đi tới.

“Mình còn chờ gì chứ, mau lên xe thôi.”

Tiêu Mộng lẩm bẩm tự nói một mình.

Vừa chen lên trên xe buýt, vừa liếc nhìn về phía sau.

Không nhìn còn đỡ, vừa liếc một cái, suýt chút nữa sợ ngã vật ra.

Trần Tư Khải ngồi trên chiếc xe ô tô đỗ bên lề đường, mắt đeo kính râm, đang mỉm cười hung ác nhìn cô.

“A!”

Tiêu Mộng sợ tới mức hét to lên, cả người không nhịn được mà nhảy lên cao khoảng vài milimet.

Huhuhu, nụ cười của Trần gấu xấu xa quá đáng sợ.

Còn khiến người ta sợ hãi hơn cả nụ cười của cá sấu!

Số cô làm sao thế này, cả ngày phải đối mặt với một ông chủ hung dữ như này…

Mặc dù…

Hình như anh ta cũng từng nói với cô, hình như anh ta thích cô.

Hử?

Tiêu Mộng nghiêng đầu, tự hỏi chính mình:

Đây có phải là một giấc mơ của cô hay không?

Cái tên đáng ghét Trần gấu xấu xa kia, sẽ thích một kẻ đen đủi như cô sao?

Chết mất… Cô thà tin rằng cô bị cái tên người âm Lưu Diệc Hàn kia thích…

“Tới đây.”

Trần Tư Khải khẽ tháo kính râm xuống, híp mắt lại, ngoắc tay về phía Tiêu Mộng.

Ánh mắt, rất quyến rũ.

Nụ cười, rất khôi ngô.

Biểu cảm… khiến người khác rất sợ…

Tiêu Mộng rụt cổ lại.

Nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi… Tôi đi xe buýt cũng được…”

Thật ra, chiếc xe buýt mà cô vừa muốn chen lên, giờ đã chạy mấy rồi.

Trần Tư Khải không thèm để ý lời cô nói, vẫn gật đầu với Tiêu Mộng, lạnh lùng nói: “Tới đây.”

Tới đây, tới đây, tới đây … anh ta không biết nói thêm vài từ nữa sao?

Tốt xấu gì thì nói một câu “Phiền em qua đây được không” cũng tốt hơn một chút so với cách nói cứng nhắc kia của anh ta chứ?

“Tới thì tới!”

Tiêu Mộng cắn môi, đứng thẳng người, biểu cảm dũng cảm hi sinh, ưỡn cao ngực rồi mới cực kỳ rối tắm tiến về phía trước một bước nhỏ.

Sau đó không nhịn được mà mặt mày ủ rũ, cầu xin Trần Tư Khải: “Tổng giám đốc Trần… Anh đảm bảo với tôi trước đã. Anh sẽ không đánh tôi, có được không?”

Mặt của Trần Tư Khải đen lại, mím đôi môi mỏng rồi mới hung dữ nói: “Tôi không thể đảm bao điều đó với em.

Nhưng nếu bây giờ em mà không tới đây, tôi có thể đảm bảo với em.

Đảm bảo em sẽ nhìn thấy cảnh rất bạo lực!”

Ô!

Tiêu Mộng sợ tới mức hít sâu một hơi, nghĩ cũng không dám nghĩ, ngoan ngoãn lật đật chạy tới trước xe của anh ta.

Trước tiên cười hai tiếng với hoàng tử mặt lạnh trong xe, sau đó mới tự động mở cửa ghế phụ lái ra, trong lòng thầm run sợ mà ngồi vào.

Mông cô vừa chạm xuống ghế, xe đã vút một tiếng phóng đi.

“A!”

Tiêu Mộng sợ tới mức nắm chặt tay, sợ hãi hét thất thanh.

Trần Tư Khải sa sầm mặt mày.

Xe chạy rất nhanh.

Thỉnh thoảng anh ta sẽ lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh.

Càng nghĩ càng tức.

Cuối cũng anh ta không nhịn nổi nữa, phanh gấp dừng xe bên lề đường.

Tiêu Mộng vỗ ngực, còn nói thầm:

Ừ ừ, lần này coi như có tiến bộ, ít nhất cái tên điên này biết dừng xe ở bên lề đường.

Mặc dù tốc độ dừng xe cực kỳ đáng sợ, sợ tới mức tất cả tóc của cô dựng đứng lên.

“Tiêu Mộng!”

Người nào đó kìm nén đã lâu, giờ đã hoàn toàn sụp đổ…

Tức giận trừng mắt nhìn cô nhóc nhát gan ở bên cạnh.

Đáng chết, vì sao lần nào anh ta ở cùng với cô nhóc này, đều sẽ bị cô chọc giận tới rối tinh rối mù chứ?

Cô nhóc này thật sự là cực phẩm nhân gian!

Tiêu Mộng rụt cổ lại.

Ấp úng nói: “Tôi đây… Tổng giám đốc Trần, nói nhỏ thôi, hờ hờ hờ, phiền anh nói nhỏ thôi.

Nếu ông chủ bị khản giọng, sẽ có bao nhiêu nhân viên sẽ lo lắng cho tình trạng sức khỏe của anh chứ?

Nói nhỏ thôi, nhỏ thôi, tôi nghe rõ mà.”

Tiêu Mộng chính là như thế, càng sợ, càng ăn nói lúng ta lúng túng, không tìm được trọng điểm cần nói.

Trần Tư Khải híp mắt lại, duỗi tay ra, nắm lấy cằm Tiêu Mộng, hơi nâng cằm lên, khuôn mặt khôi ngô kia cúi xuống,

Khí nóng lập tức ập lên mặt Tiêu Mộng,

“Tiêu Mộng!

Vừa rồi em làm cái việc ngu ngốc gì thế?

Ai bảo em giới thiệu tôi như thế?

Tôi là ông chủ của tập đoàn Thiên Nhất, không sai.

Con đường kia là do tôi sai người sửa chữa, cũng không sai.

Thế nhưng!