Spino - Sức Mạnh Thượng Cổ

Spino - Sức Mạnh Thượng Cổ - Chương 9: Bí mật của Kumino





Tuy vậy, làm người hùng trong thế giới hiện tại cũng khá đó chứ! Tin tôi đánh bại tên cướp vang khắp khu. Tôi đang đi dạo thì thấy Kumino chạy đến:


"Taki, Taki!"


Tim tôi loạn nhịp.


"Nghe nói hôm nay cậu đã bắt được tên cướp trang sức, đúng không?"


"Đúng rồi, có chuyện gì sao Kumino?"


"Ngầu quá đi! Tại sao cậu lại giấu mình về năng lực của cậu chứ?"


Tôi giật thót tim.


"Ơ, mình có năng lực gì đâu!"-Tôi giả vờ lờ đi.


"Thôi đừng giấu mình nữa mà! Mình biết hết mọi chuyện rồi."


Tôi ghé sát Kumino, hỏi thầm:


"Vậy ai đã kể cho cậu chuyện đó vậy?"


"Là Sora đó!"


"Con bé đã nói những gì?"-Tôi hoảng loạn.


"Thì là..."


"Là?"


"Cậu đã học karate đúng không, và được đai đen nữa!"


Tôi giật thót tim.


Nhưng đúng là tôi có học karate thật!


Pha vừa rồi thật là thót tim. Tôi trả lời lại với Kumino:


"Ừ đúng rồi, mình có học karate."


"Ưm! Mình rất thích những người học võ đó!"


Tôi đỏ mặt và nhìn Kumino. Nét cười rạng rỡ lúc nãy của cô ấy tắt dần, tắt dần, sắc mặt chuyển dần thành màu đỏ. Kumino ngước lên nhìn tôi:


"Cậu...cậu bị ốm à Ta...ki? Mặt...mặt cậu đỏ...hết lên rồi...kìa!"




"Mình...mình không sao! Mặt của...của cậu cũng đỏ....đỏ lắm đấy!"


"Không đâu, mình...mình không sao. Vậy...vậy thôi mình về nha! Xin lỗi vì tất cả!!!"


Kumino quay lại, cuống quýt chạy vụt đi. Tôi không hiểu nổi chuyện gì xảy ra, nhưng đã có thêm một hi vọng trong lòng mình: Kumino thích người biết võ. Lúc này thì Spino nói với tôi bằng giọng mỉa mai:


"Ây dà, đây gọi là trai tài gái sắc đó hả? Ta cũng không ngờ ngươi biết võ đấy!"


"Hơ hơ, chẳng nhẽ lại sai?"


"Mà công nhận con bé Kumino đó cũng dễ thương đó chứ."


"Tất nhiên, tất nhiên! Kumino không những xinh đẹp mà còn rất tốt bụng nữa chứ!"-Tôi nói với Spino với giọng đắc ý, như để trả đũa lại cái thái độ như thế này mọi khi của ông ta.


"Ờ, ờ, lại lắm chuyện rồi đấy. Ngươi cứ nhắc đến gái là lại vậy đó hả?"


"Chỉ với Kumino thôi. Nếu là cô ấy thì tôi nói cả ngày không chán!"


Tôi trở về nơi trú ẩn-ngôi nhà tạm thời với niềm vui sướng trong lòng. Sora chào tôi, mặt hớn hở. Bố mẹ cũng đi từ trong ra. Họ hỏi tôi sáng đi đâu, làm gì? Tôi chỉ bảo rằng mình đi dạo. Họ nhắc tôi phải cẩn thận và nếu có quái vật thì phải báo với mọi người ngay lập tức, nhắc tôi đủ điều như thể tôi là trẻ con vậy. Buổi chiều đến tôi lại ra khu rừng tập luyện, vẫn như buổi sáng. Chỉ có điều...


Tôi không phải leo thác.


Tối qua trời mưa. Nhưng dòng nước đã biến mất chỉ sau buổi trưa.


Tôi chạy lên thượng nguồn xem thử. Thì ra là vài khúc gỗ to đã chặn dòng chảy lại. Chúng nhìn rất kì lạ, kiểu như được ai đó thả lên chứ không như là đổ một cách tự nhiên và không có một gốc cây nào xung quanh cả. Tôi nhấc chúng ra lần lượt và xuống dưới dòng thác. Nhưng được một lúc, nước lại ngừng chảy, những khúc gỗ lại trở lại vị trí cũ. Tôi nhấc chúng ra lần nữa, lần này quẳng đi rất xa. Một lúc sau thì hiện tượng đó lại xảy ra lần nữa. Lúc này thì Spino gõ vào đầu tôi:


"Tên đần này, cảm nhận xung quanh xem! Có gì đó ở quanh đây, chắc chắn đây không phải là do tự nhiên hay quái vật gây ra."


Tôi cảm nhận mana, một thuật phụ khi học dịch chuyển. Tôi thấy có thứ gì đó. Ở hướng 2 giờ. Ngay trên tán cây!


Tôi ném một viên đá về phía đó. Nó né được và di chuyển. Tôi đuổi theo và chẳng mấy chốc đã bắt kịp. Nó quay lại, thấy tôi và chạy nhanh hơn. Có hình dáng của con người, nên có thể đây không phải là quái vật. Tôi kêu lớn:


"Này người bạn kia, tôi không làm hại bạn đâu. Bạn có thể dừng lại để chúng ta nói chuyện được không?"


Không có phản hồi. Cái bóng hình đó vẫn tiếp tục di chuyển. Sau đó thì nó mất hút. Tôi dừng lại, không đuổi theo nữa. Bây giờ cũng đã là chiều tà, tôi cũng phải về nếu không sẽ khiến bố mẹ lo lắng. Vừa đi tôi vừa hỏi Spino:


"Này Spino, ông thử đoán xem "thứ đó" là gì?"


"Đơn giản thôi, đó là một con người."


"Là con người ư? Nếu là con người thì làm sao mà di chuyển được với tốc độ như vậy?"


"Thế thì ý ngươi sao? Hử?"-Spino nhìn tôi nghi vấn.



"Nếu tôi biết thì tôi hỏi ông làm gì?"


"Xì! Tin ta đi, đó là con người. Mà còn là một kẻ ngươi biết rất rõ đấy."


"Là ai vậy? Nói cho tôi đi!"


"Ngươi muốn biết thật hả?"


"Tất nhiên rồi!"


"Ta chỉ sợ nếu nói thì ngươi sẽ không tin thôi."


Tôi nạt:


"Ông cứ nói đi."


"Được thôi. Kẻ mà ngươi thấy hôm nay trong rừng cây chính là con bé Kumino!"


"Hả?"


Tôi ngả đầu một bên, tỏ vẻ khó hiểu.


"Đó là con bé Kumino. Ta đảm bảo! Ta đã cảm nhận được mana của nó."


"Kumino là một cô gái bình thường mà. Làm sao có thể như vậy được?"


"Ngươi không để ý đấy thôi. Ngày đầu tiên khi ta ở bên trong ngươi, buổi sáng hôm đó đã bất ngờ khi thấy ngươi, dù cho đó không phải lần đầu tiên ngươi với nó gặp nhau, đúng không nào? Vì vậy, con bé này không bình thường."


"Nhưng, nhưng...Kumino vô tội, đúng chứ?"


"Ta đâu có bảo nó xấu xa gì. Ta đã xem qua và con bé không có mana tối trong người."


"Thật may quá!"


Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tuy vậy, vẫn phải làm cho ra nhẽ chuyện này. Mai tôi sẽ đi gặp Kumino và hỏi cô ấy. Nếu chưa thấy lời nói từ chính miệng cô ấy thì tôi vẫn chưa thể khẳng định được!


Và rồi, trời đã tối hẳn. Tôi bắn tốc chạy về nhà, trên đường chạy thì gặp Kumino. Cô ấy gọi tôi:


"Taki, Taki!"


"A, Kumino!"-Tôi chạy chậm lại.


"Cậu đi đâu suốt buổi chiều vậy?"



"Mình chỉ đi dạo thôi!"


"Ưm! Nhưng mà ngoài này thì có hơi nguy hiểm đó!"


"Vậy còn cậu?"


"À, mình mới ra ngoài để hái chút Nashi. Cambre nổi tiếng với tập trung đủ mọi loại trái cây của đất nước ta mà, nên mình đang tranh thủ hái một chút. Hơn nữa đây cũng gần nơi mọi người canh gác nên mình mới được ra đó!"


"Ừm. À Kumino này, về chuyện ngày hôm nay..."


"À đúng rồi Taki, mình quên mất đấy. Cho mình xin lỗi vì sáng nay đã đột nhiên bỏ đi như vậy. Chắc là mình đã khiến cậu khó xử đúng không? Cho mình xin lỗi nha, mình không có ý gì đâu. Chúng ta là bạn của nhau mà!"-Kumino mỉm cười với tôi.


"Không sao, không sao, mình không để bụng đâu!"


Tôi trả lời ngay lập tức sau khi nghe những lời đó. Kumino cười với tôi, sau đó chúng tôi cùng nhau cười. Hai đứa đi về với nhau. Cảm giác cứ...sao sao ấy, khi mà cả hai đang đi cùng nhau, lại còn vào buổi chiều tối. Tôi cố gắng nghĩ tới những việc khác để khuây đi nỗi căng thẳng, rồi chợi nhớ tới những gì xảy ra hôm nay. Tôi nói với Kumino:


"Kumino này, nếu có chuyện gì muốn chia sẻ thì cứ nói với mình nhé. Mình sẽ lắng nghe cậu nói, mọi lời cậu nói cho đến khi cậu giải tỏa được hết thì thôi."


Kumino đứng lại. Cô ấy ngước lên nhìn tôi:


"Thật chứ, Taki?"


"Tất nhiên rồi."


Bất chợt, Kumino bắt đầu làm những hành động kì lạ. Cô ấy đứng độc thoại, nói thầm một cái gì đó mà tôi không nghe rõ. Nói hết lời, cô ấy lấy tay chắp hai má và xoa xoa một cách...khó hiểu. Cứ như vậy một lúc, Kumino quay ngay ngắt lại, mặt đỏ bừng. Cô ấy nói với tôi:


"Ừm, vậy, vậy...thì, mình...mình có một điều muốn nói, từ...lâu lắm rồi..."


"Cứ nói với mình đi, mình sẽ lắng nghe cậu!"


"Mình...mình..."


"Sao vậy Kumino? Nếu không muốn thì cậu không nói cũng được."


"Mình thích cậu!!!"


Kumino chắp hai tay ra phía trước và nói thật to. Hết câu, cô ấy thở dốc, cúi cúi đầu xuống rồi lại ngước lên nhìn tôi. Tôi nghe xong câu đó thì hỏi lại vì cô ấy nói to quá lại khiến tôi nghe không rõ:


"Hả, mặt trăng ư? Đúng là hôm nay trăng đẹp thật đó! Thì ra là Kumino thích mặt trăng hả?"


"Không!!!"


Kumino chạy đi, để lại tôi một mình ở đằng sau ngơ ngác.