Sorry, We Can Not

Chương 4




Linh nhi con có muốn gặp ba không?_cô vừa gọt táo cho Linh nhi vừa hỏi

- Con đã nói rồi, nhưng nếu có thể con cũng muốn gặp ba_Linh nhi ngây thơ nói,

- Vậy.....nếu chú đẹp trai bữa trước làm cha con thì sao?_Cô dừng tay nhìn thẳng vào Linh nhi hỏi

- Chú đẹp trai hả? Con rất thích chú ấy_Linh nhi mỉm cười nói

- Chú đẹp trai lắm sao?_Anh từ ngoài đi vào trên tay là một con gấu bông to màu hồng phấn

- A....chú đẹp trai.....sao chú lại đến đây_Linh nhi bật dậy chạy đến chỗ anh, dang tay bế Linh nhi lên nhìn cô nói:- Chú đến rước mẹ con và con về

- Rước mẹ con và con về?_Linh nhi khó hiểu nhìn cô tỏ ý cho rõ

- À.....không có gì đâu con_Cô ấp úng nhìn anh trừng mắt cảnh cáo

- Đúng vậy ta là ba con, đương nhiên mẹ con và con phải sống với ba_Anh mặt kệ cô tức giận mà xoa má Linh nhi nói

- Chú là ba con? Không muốn....bỏ con xuống_Linh nhi vùng vẫy

- Sao vậy con?_Cô ôm Linh nhi hỏi

- Ba bỏ mẹ và con....con không muốn_Linh nhi nói, giọt nước mắt thi nhau rơi xuống

- Ba đã về với con và mẹ....ngoan ba sẽ thương con thật nhiều mà_Anh khụy xuống nắm lấy đôi vai nhỏ nhắn của Linh nhi

- Ba nói thật chứ_Linh trố mắt

- Thật....ba thương mẹ và con rất nhiều_Anh mỉm cười

- Mẹ...._Linh nhi quay lại nhìn cô, cô không nói chỉ mỉm cười gật đầu

- Baba...sẽ không bỏ mẹ con con nữa chứ_Linh nhi hỏi

- Tất nhiên ba muốn giữ hai người không kịp nữa là...sao bỏ được_Anh cười nói, cũng lâu rồi anh không cười nhỉ

- Được rồi Linh nhi con mau đi ngủ đi, sức khỏe con không được tốt_Cô nói, Linh nhi ngoan ngoãn gật đầu trèo lên giường

- Di Di, em mau dọn đồ qua nhà anh_Anh nói

- Ừ.....nhưng anh có thể giúp Linh nhi tìm một quả tim không, bác sĩ nói phải thay tim_Cô ngước nhìn anh ánh mắt dịu đi nói

- Tất nhiên anh sẽ tìm tim cho con, rồi cả nhà 3 chúng ta lại vui vẻ_Anh gật đầu ôm lấy cô vào lòng, cô cũng vòng tay anh ôm anh, mỉm cười hạnh phúc.

Ngày hôm sau, báo đăng tin Chủ tịch Thế Nam tìm tim cho con gái, một tin khác chủ tịch đột nhiên có một người vợ và con gái 6 tuổi, gây chấn động lan truyền đến tai mẹ anh.

- Thế Nam? Thế Nam con đâu rồi_Mẹ anh vẻ mặt hầm hầm từ ngoài đi vào

- Cháu chào bác_Cô thấy mẹ anh thì cúi đầu chào

- Cô là.....?_Mẹ anh đánh ánh mắt nghi ngờ nhìn cô

- Cháu...là Di Tử_Cô khó khăn nói, đầu cô đau quá rồi

- Di Tử...sao cô lại quay về cô còn muốn quyến rũ con trai tôi_Mẹ anh thấy cô thì ngạc nhiên sao đó tức giận quát

- Cháu không có_Cô lắc đầu

- Hừ......Tôi muốn cô rời xa nó, những năm qua tôi cũng biết cô làm nghề gì....còn Linh nhi gia đình ta sẽ nuôi con bé_Bà ấy ngồi xuống ghế giọng nói uy quyền như bà hoàng

- Nhưng....._Cô chưa nói hết lời thì đột nhiên mũi cô chảy ra một chất lỏng ấm nóng, cùng lúc cô ngã xuống bất tỉnh

- Này Di Tử cô sao vậy?_Bà ấy hốt hoàng lay cô nhưng cô không tỉnh

- Người đâu...mau gọi cấp cứu....

~~~~~~~Ta là dãy phân cách~~~~~~~~~~~

- Bác sĩ cô ấy bị gì thế?_mẹ anh hỏi bác sĩ

- Bà là người nhà cô ấy sao không biết cô ấy bị khối u não giai đoạn cuối không còn sống được bao lâu nữa_Bác sĩ trách móc

- Vậy sao? cảm ơn bác sĩ_Bà ấy cảm ơn rồi bước vào phòng bệnh của cô

- Bác biết rồi sao?_Cô hỏi ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài

- Ừ....ta biết

- Tôi sẽ nghe lời bà rờ xa anh ấy nhưng xin bà giúp tôi một chuyện?_Cô nhìn bà ánh mắt cầu xin

- Cô cứ nói

- Tôi mong bà giấu chuyện tôi bị bệnh và chuyện tôi hiến tim cho Linh nhi_Cô khó khăn nói, cô thật không muốn rời xanh anh nhưng....

- Được

- Còn một điều nữa tôi mong bà lo cho Linh nhi giùm tôi và đưa bức thư này cho anh ấy_Cô đưa ra bức thư cho bà

- Được, tôi hứa với cô_Mẹ anh nhận lấy bức thu bỏ vào túi xách

- Cảm ơn bà_Cô cúi đầu

- Cô nghĩ ngơi đi tôi sẽ sắp xếp cuộc phẫu thuật ngày mai_Bà ấy nói, rồi quay bước bỏ đi, cô lại nhìn ra ngoài môi nhếch môi cười nhẹ:- Anh phải hạnh phúc nhé

- Linh nhi con biết không có người hiến tim cho con rồi đấy_Anh mỉm cười nói với Linh nhi

- Thật sao? mẹ đâu rồi con phải báo với mẹ_Linh nhi vui mừng

- Mẹ con nói với ba là có việc phải đi đâu đấy_Anh nói

- vậy sao?

- Ngoan một lát nữa là phẫu thuật rồi

- Dạ

1 tiếng sau

Hai chiếc giường hai con người được đẩy vào, cô nhìn Linh nhi đang ngủ mỉm cười, con cô có thể sống cô hy sinh không uổng

6 tiếng trôi qua, cơn phẫu thuật rất thành công, anh có hỏi ai là người hiến tim nhưng bác sĩ không nói, bác sĩ chỉ nói người đó yêu cầu không nói tên, anh cũng không quan tâm lắm

- Thế Nam con ra đây một chút?_Mẹ anh đi vào gọi anh, ngạc nhiên sao mẹ anh lại đến đây nhưng cũng đi ra cùng mẹ anh

- Mẹ sao mẹ lại đến đây?_Anh hỏi

- Ta đưa cho con bức thư của Di Tử_Mẹ anh đưa bức thư cho anh

- Thư của Di Di? mẹ gặp cô ấy?_Anh ngạc nhiên nhận lấy bức thư

- Ừ mẹ đã gặp cô ấy_Mẹ anh gật đầu

- Cô ấy....

- Con đọc đi thư đi_Mẹ anh nói, nhìn bức thư trên tay trong lòng anh rất bất anh nhưng vẫn mở ra xem, chữ viết đã bị nhòe đi

" Thế Nam, khi anh đọc bức thư này chắc là em đã không còn trên thế giới nữa rồi, những chuyện trước kia là do mẹ anh gây ra khiến chúng ta hiểu lầm nhau nhưng anh đừng trách bà ấy thân là một người mẹ thì sẽ luôn nghĩ cho con mình, anh biết không lúc em rời bỏ anh em đã mang thai 4 tuần, trong lúc mang thai em đã phát hiện mình bị khối u não nhưng em vẫn cố gắng sinh bảo bối của chúng ta, có lẽ khi sinh Linh nhi bệnh tình của em càng ngày càng nặng, vì không có tiền em đã đi

làm cái nghề mà cả xã hội này khinh bỉ, khi gặp anh em càng muốn tránh xa anh vì em không còn xứng đáng với anh, đến cuối cùng em đã làm việc có nghĩa em hiến tim cho bảo bối chúng ta rồi anh phải chăm sóc con bé hộ em nhé và điều cuối cùng em muốn nói với anh là hãy sống hạnh phúc vui vẻ tìm một người phụ nữ làm mẹ con em nhưng cô ấy phải tốt nhé, đây là câu cuối cùng em nói với anh nhưng chắc anh không nghe được đâu Em yêu anh nhiều hôn bản thân mình, và xin lỗi chúng ta không thể vì em không xứng"

Nước mắt anh rơi ướt đẫm cả những dòng chữ, cô rời bỏ anh thật rồi cô lại rời bỏ anh nữa rồi.

- Mẹ....mẹ Di Di đâu, mẹ nói cho con biết đi tất cả là giả đúng không?_Anh lai vai bà

- Không tất cả là thật, mẹ sẽ đưa con đi đến ngôi một của cô ấy

Tại nơi đây chỉ có duy nhất một ngôi mộ được,là do mẹ anh làm cho cô xem như bù đắp những chuyện trước kia

- Di Di em lại bỏ anh, em thật xấu xa

- ......

- Di Di con chúng ta dã có thể khỏe mạnh vậy tại sao em không ở lại

- ......

- Anh đã từng nói cả nhà 3 người chúng ta sẽ sống vui vẻ......nhưng em lải bỏ anh

- ......

- Ba.....mẹ đang ở đây sao?_Linh nhi ngước nhìn anh

- Đúng vậy mẹ con đây

- Sao mẹ lại ở đây? mẹ không muốn ở bên Linh nhi nữa sao?

- Không mẹ đang ở bên một thế giới khác theo dõi hai cha con mình nên con phải sống thật tốt biết không_Anh nhìn vào tấm ảnh trê bia mộ nói

- Vâng con sẽ sống thật tốt như mẹ_Linh nhi ngoan ngoãn gật đầu

- Được rồi, con ra xe trước đi, ba nói chuyện với mẹ con một lát sẽ về

- Vâng

- Di Di....bên kia em phải sống thật tốt

- ........

- Di Di tối rồi anh với con phải về, mai anh lại đến thăm em nhé, yêu em_Anh khụy gối xuống hôn nhẹ lên tấm bia mộ rồi rời đi, anh đâu biết đang có một linh hồn bên cạnh lặng lẽ rơi nước mắt:- Em sẽ đợi anh, yêu anh_Rồi hóa thành những hạt bụi biến mất

~~END~~

Làm thất vọng một số đọc giả, quả thật ta muốn kết HE nhưng không ma xui quỷ khiến gì viết thành SE ấy, thông cảm nhé

Hình như ta mắc chúng cuồng ngược thì phải