Trong lúc cô đang mải mê đắm chìm nhìn mấy món đồ quý giá thì tiếng mở cửa đã làm cô giật mình mà đứng phắn lên, vội cầm lấy cái bình bên tủ để phòng vệ.
"Các người là ai?"
Người mở cửa là hai tên đàn em hôm qua, là Nhất Hồ và Tam Cực.
"Ây ây ây... khoan đã, đừng kích động! " Tam Cực nhẹ nhàng chấn an cô bé, bước chậm từng bước tiến gần.
"Không được qua đây, đứng yên đó!"
Tam Cực tưởng rằng cô bé sẽ như bao đứa trẻ khác, chỉ cần nhẹ nhàng sẽ ngoan ngoãn. Nhưng anh đã tự tin quá mức, cứ cho là mình giỏi, càng nói càng tiến gần.
Á Kha Lạp nhanh chóng đập vỡ bình, cầm chặt mảnh vỡ uy hiếp.
"Còn dám tiến lại gần nữa, tôi sẽ liều với các người!"
Hành động này khiến hai người giật mình. Nhất Hồ nhanh chóng kéo Tam Cực lùi lại một chút, nhẹ giọng khuyên ngăn.
"Cô bé, ta không phải người xấu, là người tốt. Ta cùng lão đại cứu cô về đây, đã cứu cô một mạng đó!"
"Lão đại... là ai?"
Lúc này cô chợt nhớ đến người đàn ông tối qua.
Không phải, chuyện đêm qua là thật sao! Người đàn ông bế mình đã cứu mình về thật ư! Đây... không phải là mơ!
Nhất Hồ nhân lúc Á Kha Lạp bị mất tập trung mà chạy nhanh tới giựt lấy mảnh vỡ cô bé đang cầm. Á Kha Lạp không kịp phản ứng nên bị mất thế.
...
Khi tiếng bình vỡ, lão đại đang ngồi dưới phòng khách nói chuyện với đàn em mình lập tức đứng dậy. Các anh em ở đó nhìn nhau rồi nhanh chóng cùng lão đại đi lên phòng.
Họ vừa lên thì thấy cảnh tượng rất ngạc nhiên.
Tay Á Kha Lạp đã đẫm máu mà nhỏ giọt xuống giường. Cô đàng cố chống lại Nhất Hồ đang giữ mình trên giường. Một tay anh túm chặt cổ tay của cả hai tay ghì vào cổ, một tay giữ chặt chân không cho động đậy. Không chỉ có Á Kha Lạp bị thương, ngay cả anh cũng bị. Anh bị mảnh vỡ cứa rách một đường dài khoảng 7cm ở cổ. Vết thương cũng đang chảy máu khá nhiều.
"Lão đại, mau xem kìa!" - Tam Cực
"Tam Cực ngốc! Còn không mau tới giúp họ! Ngốc ạ!"
Tam Cực cùng vài anh em mau chóng chạy tới giúp. Họ kêu Nhất Hồ mau buông con bé ra nhưng Nhất Hồ không buông, anh sợ con bé lại bày trò mà thoát như khi nãy.
Khi nãy đúng là anh đã giành được mảnh vỡ cầm trên tay con bé. Nhưng con bé nhanh chóng lấy một mảnh vỡ khác và còn biết đánh nhau nữa. Thật không ngờ cô gái còn chưa dậy thì này lại biết đánh nhau. Đúng là biết cách làm người ta kinh ngạc mà.
Á Kha Lạp đã thấm mệt, cô yếu dần. Nhất Hồ nhận ra được, anh mới yên tâm mà buông tay ra.
Tuy Á Kha Lạp đã mệt nhưng khi mọi người muốn băng vết thương cho cô thì cô lập tức rụt lại. Cô nhận ra họ cũng là có ý tốt nhưng cô vẫn phải cảnh giác.
Lão đại thở dài rồi bước tới gần cô. Cô nhận ra ông chính là người hôm qua tới.
"Ông là người đêm qua đã tới phòng tôi."
"Phải, là ta. Ta là Thượng U. Con gọi ta sao cũng được. Và từ giờ trở đi, con chính là người của Thượng gia ta. Con chính là con ta nhận nuôi. Thượng gia nhất định bảo vệ con nên con đừng sợ nữa!" Ông ấy nói ban đầu với giọng điệu rất hùng hồn, nhưng về sau lại rất nhẹ nhàng. Làm cho Á Kha Lạp rất xúc động nhưng cô sẽ không tới nỗi khóc vì lời nói đó. Cô chỉ đáp lại:
"Á Kha Lạp, tôi là Á Kha Lạp."
Lời đáp có hơi lạnh nhạt nhưng cũng nhận ra được, cô bé đã bình tĩnh lại và dần dần chấp nhận.
"Á Kha Lạp, con bé tên Á Kha Lạp, mọi người nghe rõ rồi chứ!"
Mọi người ở đó cười và đáp đã rõ. Họ đang cố làm cô bé cảm thấy an toàn hơn để bớt sợ mà đề phòng mọi người nữa.
"Ở đây, ai cũng là người nhà của ta. Cho nên con đừng động thủ với họ, họ chỉ có ý tốt với con chứ không có ý xấu."
"U U, người sẽ đối xử tốt với tôi?" Á Kha Lạp nhìn thẳng vào mắt Thượng U hỏi.
Thượng U bị cách gọi của cô bé làm cho bối rối muốn chỉnh lại.
"Sao... sao con lại gọi ta là U U, con..."
Mọi người nghe Á Kha Lạp gọi lão đại là U U thì bật cười nhưng không dám cười thành tiếng.
Á Kha Lạp mặc kệ, cô chỉ muốn nghe câu trả lời có hay không từ Thượng U mà thôi.
"Có hay không?"
"Câu hỏi nãy sao! Đương nhiên là có rồi! Tại sao lại không chứ!"
"Được, hiểu rồi!"
"Hiểu... con hiểu gì? Ta chưa làm gì mà! Con hiểu là hiểu gì?" Lời nói có hơi ngập ngừng vì lão đại vẫn chưa hiểu ý cô bé nói lắm.
"Á Kha Lạp sẽ là người của Thượng gia. Con chính là con nuôi của U U. Thượng gia sẽ bảo vệ con. Con cũng sẽ bảo vệ Thượng gia."
Lời nói này như đã chạm đến trái tim của mọi người ở đó. Họ cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi lão đại đã đem Á Kha Lạp về. Và họ đã tự nhủ rằng "Mình cũng là người của Thượng gia, mình sẽ bảo vệ Thượng gia và... Á Kha Lạp đến giây phút cuối cùng."
Thượng U bị lời nói và ánh mắt kiên quyết của Á Kha Lạp làm cho rung động. Ông đã thề ngay lúc đó rằng:
..."Ta, Thượng U thề sẽ bảo vệ con gái mình là Á Kha Lạp đến khi trút hơi thở cuối cùng. Á Kha Lạp chính là đứa con duy nhất của lão đại Thượng U ta. Chính là người Thượng gia quyết bảo vệ đến sống chết. Ai dám làm tổn thương con bé. Ta nhất quyết không tha."...
Tất cả mọi người ở đó cũng thề theo và hô hào:
"Nhất quyết không tha!"