Song Tu

Chương 13




Chung Kì Nguyên lúc này mới nhìn rõ người đến, một người nhìn chỉ khoảng năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, sắc mặt âm trầm, sát khí bức người, hẳn là tu luyện ma công đáng sợ nào đó.

“Ma tu!?”

Tào Phẩm cùng Chung Kì Nguyên liếc nhau, cùng cảm nhận được kinh hãi trong lòng đối phương.

Địa bàn của tu tiên giới còn phân chia tỉ mỉ hơn thế tục, cửa ải địa bàn của các môn phái là tu tiên tư nguyên, không thể nào thoái nhượng.

Lấy sông Hoài làm ranh giới, chính phái cùng ma đạo nam bắc phân minh, nước giếng không phạm nước sông. Hiện tại người ma đạo vượt qua sông Hoài, chính đạo vậy mà hoàn toàn không biết gì cả?

“Tào tiểu hữu, nể mặt lệnh sư, ta có thể thả ngươi đi, mục tiêu của ta là y.” Hắc bào nam tử chỉ hướng Chung Kì Nguyên.

“Không biết bạn lữ của ta đắc tội chỗ nào với các hạ, ta ở đây thay y nhận lỗi với các hạ, các hạ nếu nhận thức gia sư mong các hạ nể mặt gia sư mà giơ cao đánh khẽ.”

“Hừ, Tào tiểu hữu, ngươi không nên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ta cho ngươi cơ hội rời đi, là ngươi cố ý không đi, nếu như ta động thủ sống chết miễn bàn. Lệnh sư năm đó tại Vạn Linh đại hội đã từng nói qua, sẽ không nhúng tay vào tranh đấu của tiểu bối, thế nên thế lực sư môn của ngươi cũng không uy hiếp được ta đâu.” Nam tử sắc mặt âm trầm, chỉ Chung Kì Nguyên nói, “Còn như y, có trách chỉ trách y là thiên linh căn, loại linh căn này tốt sẽ trở thành uy hiếp của ma đạo mấy trăm năm sau, là thứ ma đạo chúng ta phải loại bỏ.”

Nam tử bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, đột nhiên cười hắc hắc âm hiểm: “Lại nói, Tào tiểu hữu cũng không đúng, đương sơ nếu ngươi không nói không cần gia nhập Như Ý cốc thì y cũng không dính phải đại họa sát thân này, vị tiểu huynh đệ này nếu như gia nhập Như Ý cốc, chúng ta lá gan có to bằng trời cũng không dám động đến sợi tóc gáy của y.”

Tào Phẩm nhíu nhíu mày: “Đã như vậy thì động thủ đi! Muốn ta làm chuyện bỏ rơi bạn lữ một mình đào tẩu, trăm triệu lần cũng không có đâu.”

Chung Kì Nguyên lo lắng kéo kéo hắn, bị Tào Phẩm không đếm xỉa đến!

“Tốt tốt tốt ––– lão phu sớm muốn biết công pháp thần diệu của Như Ý cốc!” Nam tử hai mắt vừa mở, tinh quang bắn ra bốn phía, không gian xung quanh đều phảng phất bị bóp méo.

Tào Phẩm nhanh chóng mở ra hộ bích (tường bảo vệ) bao lấy Chung Kì Nguyên bên trong.

Chỉ thấy nam tử đối diện hai tay chà xát, một quả cầu ánh sáng màu đen kịt như mực, to cỡ đầu người xuất hiện phía trước nam tử. Thế nhưng nam tử cũng không tiến hành công kích, hai tay chà xát thêm, một hắc cầu nữa lại xuất hiện. Như vậy nhiều lần, nam tử tổng cộng chà xát ra hơn mười viên hắc cầu, hắc cầu đông đúc toàn bộ quay xung quanh phía trước nam tử.

“Đi” nam tử hai tay chập lại niệm thần chú, chỉ vào bọn Tào Phẩm.

Lập tức, hơn mười viên hắc cầu chớp động trên không trung dung hợp, hóa thành một vầng sáng hắc sắc, mém mạnh về phía bọn Tào Phẩm.

Chung Kì Nguyên tái mặt, mắt thấy vầng sáng kéo tới phía bọn họ, thân thể bị linh áp đối phương phóng ra ép không động đậy được, căn bản vô pháp né tránh. Nếu không phải Tào Phẩm hộ trước người, không đợi quang luân đánh tới, chỉ là linh áp của quang luân cũng có thể nghiền y thành mảnh nhỏ.

Tại thời khắc nguy cấp, Chung Kì Nguyên cũng rất trấn định, vì phía trước y còn có một người vững như thạch bàn.

Chỉ thấy Tào Phẩm hai tay duỗi ngang, mười ngón mở ra, quang hà ngũ sắc từ mười đầu ngón tay tuôn ra, kết thành một ngũ sắc đại võng (lưới).

Hắc sắc quang luân phi tới trước mặt hai người đã bị đại võng võng trụ, hai thứ chạm nhau, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Toàn bộ mặt đất cũng bị tiếng nổ cường liệt rung chuyển, cuồng phong cuồn cuộn làm cát bay đá chạy.

Hai thân ảnh như diều đứt dây ngã rơi trên mặt đất.

Nhìn hai bóng người từ trên không trung rơi xuống cát bụi, trên mặt nam tử lộ ra đắc ý “Hừ, chẳng qua chỉ là một tên vừa tấn cấp nguyên anh, muốn đấu với ta, vẫn còn non lắm.”

Nam tử chầm chậm bay về chỗ bóng người rơi xuống, đi nghiệm thu chiến lợi phẩm của y.

Thế nhưng –––

“Hình nộm!?” Nam tử sắc mặt tái mét nhìn hai hình nộm trên mặt đất, mà hai người Tào Phẩm Chung Kì Nguyên đáng ra nên ở đó lại chẳng thấy đâu.

“Chết tiệt, bị thằng chết tiệt ấy đùa giỡn!” Chạy trốn ngay dưới mắt mình, nam tử tức đến điên mất rồi, “Toàn bộ các ngươi ra ngoài tìm cho bản tọa, nhất định phải tìm được bọn chúng.”

Giữa tiếng rống giận, từng đạo nhân ảnh điều khiển khí cụ từ trong trận pháp bay ra, tản đi tứ phía.

Thế nhưng, những tu sĩ phụng mệnh đi truy tìm này đều líu lưỡi, đây là lần đầu tiên họ thấy môn chủ nhà mình ăn quả lỗ vốn như vậy, xem ra muốn đi tìm người rất không đơn giản!

Lúc này, Tào Phẩm cùng Chung Kì Nguyên đã sớm cách đó mười dặm rồi!

“Ha ha, lão tiểu tử kia thấy hai cái đầu gỗ khẳng định biểu tình rất đặc sắc!” Tào Phẩm ngồi trên phi hành pháp khí, tưởng tượng ra hình ảnh kia, buồn cười không chịu nổi.

Chung Kì Nguyên không cười theo hắn, trái lại sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm hắn.

Sờ mặt mình, có gì à! Tào Phẩm không giải thích được “Nguyên Nguyên đệ làm sao vậy?” Nhãn thần rất kì quái!

“Huynh bị thương, phải không!” Không phải nghi vấn mà là khẳng định.

Tào Phẩm cười ha hả “Bị thương? Sao có thể, ta đã sớm chuẩn bị tốt hình nộm thế thân, công kích của lão tiểu tử kia toàn bộ rơi trên người hình nộm, ta sao có thể bị thương.”

“Thật không?” Vẻ mặt Chung Kì Nguyên không đổi, giơ tay đánh một chưởng sau lưng Tào Phẩm.

Một chưởng đánh tới, Tào Phẩm “Oa” một tiếng phun ra một ngụm máu đen.

“Ma khí đã xâm nhập vào cơ thể, còn bảo không việc gì?”

Từ lúc rời khỏi đại pháp trận kia, Chung Kì Nguyên đã mơ hồ  có cảm giác khó chịu trong ngực, ban đầu y còn tưởng là do áp bách chưa tiêu thất từ trận đấu kia mang đến. Nhưng theo thời gian trôi qua, cảm giác khó chịu không chỉ không biến mất, trái lại càng ngày càng mãnh liệt. Y âm thầm kiểm tra trong thân thể mình, không phát hiện dấu hiệu bị thương!

Y thấy rất kì quái, trong lòng đột nhiên khẽ động, lẽ nào bị thương không phải y mà là Tào Phẩm!? Bọn họ hiện tại cùng tu tập công pháp song tu, giữa hai thân thể nói không chừng lại sản sinh liên hệ kì diệu nào đó.

Quả nhiên, thử một lần thực sự khiến y kiểm nghiệm được Tào Phẩm bị thương là thật.

“Hình nộm thế thân chỉ giúp huynh ngăn được hơn phân nửa công kích, non nửa phần công kích đã đánh trúng huynh!” Công kích của nguyên anh tu sĩ, một hình nộm thế thân há có thể hoàn toàn triệt tiêu, huống hồ Tào Phẩm còn bảo vệ y, che chắn cả công kích hướng về y.

Nếu không phải gánh nặng là y, Tào Phẩm cũng không cần cùng một nguyên anh tu sĩ trực tiếp giao chiến.

“Thực sự không sao. Ma khí nhập thể, đối với người tu luyện chính đạo truyền thống “Hạo nhiên chính khí” các đệ là thương tổn rất lớn, nhưng với ta thương tổn cũng không tính là lớn, chỉ cần tĩnh tọa hai ngày là có thể đẩy ma khí ra được.”

Chung Kì Nguyên cẩn thận nhìn nhìn Tào Phẩm, khí sắc còn được, chỉ là tinh thần có vẻ uể oải, có lẽ thương thế đúng như hắn nói, cũng không tính là quá nặng.

“Chúng ta trước tiên đi tìm một nơi vắng vẻ, huynh ngồi tĩnh tu, khôi phục rồi chúng ta lại xuất phát!” Cường địch phía trước, y cũng không dám đơn giản để Tào Phẩm trải qua nguy hiểm, cứ tĩnh dưỡng thân thể cho tốt đã.

“Ta đến Chung gia cũng đã qua đây, nhớ không lầm thì cứ đi theo hướng tây bắc sẽ có một hồ nước nhỏ hiếm người lui tới, chúng ta đi tới đó ha!”

“Ừ, được! Để ta điều khiển pháp khí phi hành, huynh nghỉ ngơi đi!” Chung Kì Nguyên thông cảm Tào Phẩm trải qua một hồi đại chiến, chủ động điều khiển phi hành pháp khí.

Hắc hắc, có vợ thật tốt!

Hưởng thụ vợ yêu vì hắn bận bịu trước sau, Tào Phẩm đem cả đầu cũng gối lên đùi Chung Kì Nguyên.

Chung Kì Nguyên “này” một tiếng, sau khi thấy vành mắt xanh đen của Tào Phẩm, bàn tay đang muốn đẩy ra lại nhẹ nhàng rơi lên đỉnh đầu, vuốt ve tóc hắn…