Đường Tử và Triều Nguyệt đều bị câu nói này của Kỷ Thần Hi làm cho kinh ngạc.
"Hi Thần, cậu nói thật sao?"
"Phải đó, cậu nói gửi thư luật sư...thật sự là muốn kiện bọn họ?"
Do đã giải thích nên hai cô gái không gấp rút chạy theo để ngăn cản cô nữa, Kỷ Thần Hi cũng đi chậm lại từ từ giải thích.
"Tớ không phải kẻ tốt tính, người khác gây sự với tớ trước vậy thì phải phản đòn thôi. Với lại, chuyện Đại học A vừa vào năm học đã khai trừ nhiều sinh viên đến thế, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Thầy hiệu trưởng vì tớ mà làm đến mức này rồi, tớ không để thầy ấy cùng trường học phải chịu ảnh hưởng đâu."
Tuy quen biết không lâu nhưng cả Đường Tử và Triều Nguyệt đều biết người bạn của mình là người thế nào. Cô đúng không phải người tốt hay ngoan hiền như vẻ bề ngoài thiên thần kia, nhưng lại là người rất có cốt cách. Chỉ cần là từng giúp đỡ cô dù chỉ là việc cỏn con, cô cũng sẽ hết mình báo đáp. Ngược lại, nếu cứ khiêu khích cô một cách quá đáng, cô cũng sẽ không nương tay mà trừng trị đối phương.
"Số lượng đông như thế...làm sao cậu kiện hết được?" Đường Tử là sinh viên thuộc khoa báo chí, với tư tưởng đem sự thật đến với mọi người, tẩy chay thông tin rác trên mọi phương tiện, cũng vì vậy mà cô từng tìm hiểu và đọc qua không biết bao nhiêu sách về luật pháp. Với những hiểu biết của bản thân, cô biết cách làm này của Kỷ Thần Hi không quá thông minh, vì với số lượng sinh viên lớn cùng việc họ có thể nói dùng quyền tự do ngôn luận để thoái thác, mà Kỷ Thần Hi lại không có bằng chứng cụ thể, nếu kiên quyết kiện đến cùng chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ cuối cùng chẳng có kết quả gì.
Kỷ Thần Hi khẽ nhếch môi, giọng điệu vô cùng tự tin:"Tớ sẽ không làm điều bản thân không chắc chắn.""Nhưng trước khi làm cậu có thể báo trước một tiếng không? Ban nãy lúc cậu trừng mắt với giáo sư Bách thật sự rất doạ người đấy, cũng đâu phải tự nhiên tụi tớ lại nghĩ cậu muốn nghỉ học." Mục Duyệt Hề đã đuổi kịp nhóm bạn, day dạy thái dương than phiền.
Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày:"Vẫn còn đang trong tiết các cậu theo tớ làm gì? Nè, đừng để tớ gánh thêm tội dụ dỗ sinh viên xuất sắc trốn học nhé."
Ba người nào đó vì lo lắng mà chạy theo:"..."
Sau cùng ba người bạn của cô cũng bất đắc dĩ mà quay lại lớp học, đáng tiếc khi về đến lớp lại chẳng còn bóng người nào.
Còn Kỷ Thần Hi vừa đi đến phòng hiệu trưởng vừa gửi một danh sách cùng hình ảnh đến một số máy ở nước ngoài. Vốn dĩ việc này cô có thể nhờ Tịch Cảnh Dương để giải quyết nhanh hơn, dù sao thế lực trong nước của anh vẫn mạnh hơn một kẻ ngoại lai như cô. Nhưng những việc nhỏ như thế mà cứ làm phiền đến anh thì anh ấy sẽ mệt chết mất.
Đến trước phòng hiệu trưởng Kỷ Thần Hi gõ nhẹ lên cửa gỗ, từ bên trong ngay lập tức có giọng nói phản hồi, có điều lại là giọng nói vô cùng mất kiên nhẫn.
"Hôm nay không tiếp, về đi!"
Kỷ Thần Hi:"...
Chắc là việc cô suy đoán đã thành sự thật rồi, bởi vậy mới khiến người thầy hiền lành trong ấn tượng của cô trở nên cọc tính như thế.
Kỷ Thần Hi khẽ ho nhẹ rồi cất giọng:"Thầy hiệu trưởng, là em."
"Em nào cũng vậy, hôm nay có là em của ngọc hoàng đại đế có đến cũng không tiếp, mau về đi!""Em là Kỷ Thần Hi."
Dứt lời, cánh cửa trước mặt cô ngay lập tức được mở ra, ánh mắt của người đối diện cứ như đang phát sáng nhìn chằm chằm vào cô, khiến Kỷ Thần Hi có chút gượng gạo.
"Ôi chao! Là em sao? Mau, mau vào trong, bên ngoài lạnh lắm, cẩn thận kẻo bệnh đó!"
Kỷ Thần Hi:"..."
Nếu không phải biết đối phương có mấy văn bằng thạc sĩ và tiến sĩ, cô thật sự có chút hoài nghi vị hiệu trưởng đáng kính này đi dạy vì đam mê thôi, nghề chính của ông nhất định là bán bánh tráng. Dù trong lòng nghĩ thế nhưng Kỷ Thần Hi cũng không nói ra, vẫn phải chừa mặt mũi cho vị hiệu trưởng tóc chẳng còn mấy sợi này nữa.
Hai người vừa vào phòng, thầy hiệu trưởng đã kéo cô đến bên ghế sofa ngồi xuống, rồi lại nhét vào tay cô một túi giữ nhiệt màu hường phấn chẳng biết lấy từ đâu ra.
Kỷ Thần Hi lần nữa:".."
Trong phòng của hiệu trưởng một trường đại học lớn, còn có thứ đồ này nữa à?
Nhìn ra được ánh mắt phán xét của cô, thầy hiệu trưởng cười lớn giải thích:"Em đừng hiểu lầm, đó là của con gái thầy, con bé thể hàn rất sợ lạnh, cho nên thầy thường hay chuẩn bị sẵn những thứ này. Em uống trà không?"
Kỷ Thần Hi khẽ lắc đầu:"Không cần phiền thế đâu ạ, em tìm thầy nói mấy câu rồi đi."Thầy hiệu trưởng không miễn cưỡng cô, vui vẻ ngồi xuống ghế đối diện:"Em
tìm thầy có chuyện gì?"
Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày nhìn về phía bàn làm việc, nơi máy tính vẫn còn lập loè ánh sáng giống như đang nhảy ra liên tục một loạt thông báo, khoé môi cô hơi nhếch lên, thản nhiên nói:"Cũng không có gì quan trọng lắm, em đến để giải quyết rắc rối do mình gây ra."