Nhìn canteen trước mặt, Kỷ Thần Hi không khỏi nhíu mày:“Các cậu không cần giúp tớ tiết kiệm tiền đâu.”
Đường Tử kéo tay cô cười nói:“Ai bảo chúng tớ tiếc tiền cho cậu chứ, chẳng qua cậu chưa ăn thử mấy món best seller của canteen trường chúng ta, nên mới nói vậy thôi.”
Triều Nguyệt gật đầu phụ hoạ:“Sườn xào chua ngọt, đậu phụ sốt cà, canh cay của canteen Đại học A, nếu chưa từng thử qua một lần thì đừng nói là sinh viên của trường.”
Mục Duyệt Hề xoa xoa thái dương nhắc nhở:“Nhưng nếu các cậu còn đứng đây nữa, tớ e là tới cơm không cũng chẳng còn đâu.”
Bọn họ không hề nói dối Kỷ Thần Hi, đồ ăn của canteen trường thật sự rất ngon, cho nên lượng sinh viên đến canteen để ăn trưa vô cùng đông, đồ ăn thường sẽ không làm kịp theo nhu cầu nên sẽ phải đợi rất lâu nếu đến trễ.
Đường Tử và Triều Nguyệt nghe thấy thế liền sốt ruột, mỗi người đứng một bên Kỷ Thần Hi cưỡng chế lôi kéo cô đi vào, Mục Duyệt Hề bật cười đi theo sau.
Vì vẫn chưa làm thẻ ăn nên Kỷ Thần Hi không khỏi rơi vào tình huống khó xử, khi đã nói sẽ mời họ một bữa nào ngờ lại được Đường Tử thanh toán cho cô một suất cơm.
“Haizz, vẫn là để tớ đền cho các cậu một buổi ăn ngoài nhé.”
“Bù hay không bù gì chứ, tính sau đi, chúng ta qua kia xếp hàng nào.” Sau khi quẹt thẻ với máy, cả bốn cô gái cùng nhau đi đến xếp hàng để lấy phần ăn.
Đến lúc này ba cô bạn cùng phòng của Kỷ Thần Hi mới nhận ra, họ quên hoá trang cho cô bạn có vẻ ngoài đặc biệt nổi trội của họ mất rồi.
Mái tóc dài thuần trắng của Kỷ Thần Hi có thể nói chính là độc nhất vô nhị, chưa từng có ai đụng hàng được với cô. Tuy nói màu tóc đó không phải bị cấm nhuộm ở Nước Z như R Quốc, mà không ai có thể nhuộm ra được một mái tóc đẹp như cô. Còn chưa nói đến ngoài hình xinh đẹp, thì đã nhanh chóng thu hút ánh mắt của toàn bộ người bên trong canteen.
“Thất sách mà!” Mục Duyệt Hề nhỏ giọng than thở.
Triều Nguyệt mím môi cố tỏ ra bản thân là người vô hình, quay sang trách móc Đường Tử:“Tại cậu không đấy đồ ham ăn, nếu không phải cậu cứ giục, làm sao tớ và Hề Hề lại quên mất chuyện quan trọng này chứ!”
Đường Tử trợn mắt:“Các cậu đây là đổ lỗi cho tớ à? Các cậu không nhìn lại cậu ấy đi!” Vừa nói cô vừa chỉ tay về phía Kỷ Thần Hi, rất muốn gào lên rằng với cái ngoại hình chết người này, dù có mặc bao tải hay đội tóc giả đi nữa, sẽ không bị người khác chú ý sao? Rõ ràng là không rồi!
Cả ba đồng thời nhìn về một phía thành công khiến cho Kỷ Thần Hi lúng túng:“Đừng cãi nhau nữa, họ muốn nói gì thì cứ để họ nói, chúng ta cứ ăn cơm của chúng ta là được.”
Bỗng lúc này Mục Duyệt Hề dường như phát hiện ra gì đó ở phía trước hàng bên cạnh, vẻ mặt mừng rỡ kéo tay Triều Nguyệt:“Tiểu Nguyệt, cậu nhìn xem, đó có phải giáo sư Bách không?”
Đường Tử nghe đến ba chữ “giáo sư Bách” cũng háo hức nhìn theo hướng chỉ tay của Mục Duyệt Hề, đến khi người đàn ông mặc sơ mi trắng đứng ở phía trước hơi nghiêng đầu qua, cô ôm miệng cố kìm nén để bản thân không hét lên, ngay lập tức gia nhập hội với Mục Duyệt Hề.
“Là thầy ấy đấy! Không hổ là giáo sư tâm lý học nổi tiếng, thầy ấy chẳng hề bị bầu không khí xung quanh ảnh hưởng, còn chẳng nhìn về phía chúng ta lần nào.”
Triều Nguyệt:“Trời ạ, không ngờ lại gặp được thầy ấy ở đây…Tớ quyết định rồi!”
Mục Duyệt Hề:“Tiểu Nguyệt, cậu quyết định cái gì?”
Triều Nguyệt:“Hôm nay phải tìm cách ngồi cùng thầy ấy, tớ nhất định phải moi cho được thông tin mà nữ sinh toàn trường đều đang muốn biết!”
Kỷ Thần Hi hoàn toàn không hiểu ba người bạn của mình nói gì, nhíu mày hỏi:“Các cậu…có thể giải thích chút không?”
Đường Tử lúc này chẳng để ý đến mấy lời xì xầm của mọi người xung quanh, hay ánh mắt săm soi của người khác nữa, cố nén cảm giác phấn khích nhỏ giọng nói với Kỷ Thần Hi:“Nhìn về hướng một giờ, mục tiêu sơ mi trắng.”
Kỷ Thần Hi thật sự ngẩng đầu lên nhìn, đến khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc thì sốc đến nỗi im bặt. Ánh mắt của cô cũng không giấu được sự ngạc nhiên khi nhìn thấy đối phương.
“Sao? Có phải đẹp trai lắm không? Nếu so ra thì không thua kém gì với anh trai của Tiêu Tiêu luôn mà. Không những thế, thầy ấy còn có giọng nói rất hay, chỉ nói vài câu đơn giản mà khiến lỗ tai muốn mang thai luôn đấy! Tính tình cũng rất tốt, phải nói là đặc biệt tốt, còn nữa…”
“Anh ta làm gì ở trường chúng ta thế?” Đường Tử còn đang hăng say giải thích, Kỷ Thần Hi liền cắt lời. Cô không cần biết hắn ta tốt ra sao, cô chỉ muốn biết vì sao hắn lại xuất hiện ở đây.
Lần này là Mục Duyệt Hề lên tiếng:“Bách Du, giáo sư danh dự của Đại học Stanford, chuyên ngành tâm lý học, cũng là tiến sĩ trẻ tuổi nhất của trường. Hiện tại đang đứng giảng về môn tâm lý học nhận thức ở trường chúng ta.”