Kỷ Thần Hi im lặng một lúc, khoé môi không nhịn được mà cong lên:“Ừm, đều là lời vu khống.”
Trước nay cô chưa từng giải thích và cũng chẳng giải thích. Lời nói tuy là công cụ sắc bén để hủy diệt một người, nhưng đối với cô lại chẳng có chút sát thương nào. Tuy vậy…đôi khi cũng sẽ có ngoại lệ.
Đường Tử mừng rớt nước mắt, cuối cùng cô bạn tốt tính đến ngốc nghếch của cô cũng hiểu ra vấn đề rồi.
“Vậy cậu muốn xử lý họ ra sao?”
Kỷ Thần Hi chỉ cười cười rồi lại không nói gì, chỉ chú tâm gõ gõ gì đó trên bàn phím.
Ba người Đường Tử, Triều Nguyệt và Mục Duyệt Hề nhìn những dòng mã chạy nhanh qua mà chẳng hiểu chút gì, hoàn toàn ngơ ngác mà dõi theo.
Qua vài phút sau màn hình máy tính của Đường Tử đã trở lại giao diện bình thường, Kỷ Thần Hi quay sang nói với cả ba:“Ăn trưa, tớ mời.”
“???”
“???”
“???”
Kỷ Thần Hi nhìn biểu cảm của những người bạn cùng phòng mà bật cười:“Các cậu sao thế?”
Đường Tử lần nữa nắm lấy vai cô lay mạnh:“Trời ơi! Cậu không hiểu ý tụi tớ hả? Bây giờ cậu còn để tâm đến việc ăn trưa, sao không lo giải quyết mấy tin đồn nhảm kia đi!”
“Hửm? Tớ làm rồi mà?”.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Đường Tử còn định nói gì đó thì bị Triều Nguyệt giữ tay lại, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc khi nhìn điện thoại di động trong tay:“Hi Thần không nói dối đâu…cậu mau lên lại diễn đàn xem đi.”
Mục Duyệt Hề và Đường Tử cùng nhau load lại trang diễn đàn, quả thật chiều hướng dư luận đã thay đổi. Toàn bộ những bài viết và bình luận bôi nhọ Kỷ Thần Hi đều hoàn toàn biến mất, đồng thời tài khoản chính chủ của cô vừa mới đăng bài.
Đính kèm theo bài đăng là một tệp tin bao gồm địa chỉ IP và chủ nhân của những tài khoản tham gia bạo lực mạng, cùng một tấm ảnh chụp màn hình Kỷ Thần Hi đã gửi danh sách đấy cho hiệu trưởng với một lời nhắn vô cùng ngắn gọn.
[Hoặc là họ bị xử lý thích đáng, hoặc là em chuyển trường @Thầy hiệu trưởng.]
Chưa dừng lại ở đó, khi kéo xuống Đường Tử còn phát hiện Kỷ Thần Hi còn đăng thêm một bài viết trước đó vào giây.
[Ngu ngốc.]
Cái thái độ ngông nghênh đến đáng ghét này…nhưng họ lại không có cách nào để ghét Kỷ Thần Hi, ngược lại còn cảm thấy cô có chút đáng yêu.
“Như thế này…ổn chứ?”
Kỷ Thần Hi nhoẻn miệng nhướn mày hỏi lại:“Sao lại không?”
Cả phòng:"…"
Ngay lúc này một số máy lạ gọi đến điện thoại của Kỷ Thần Hi, cô chỉ nhìn lướt qua thì liền biết là ai gọi đến, từ tốn nhấn nút nghe và bật loa ngoài. Phía bên kia ngay lập tức truyền đến một giọng nói của một người đàn ông trung niên đang rất khẩn thiết.
“Tiểu tổ tông ơi! Có chuyện gì thì cũng bình tĩnh ngồi xuống mà ăn miếng bánh uống miếng trà chứ, sao chưa gì em đã muốn chuyển trường rồi thế?”
Đường Tử khẽ nhíu mày nói thầm:“Sao tớ cảm thấy giọng nói của người này…hơi quen quen…”
Triều Nguyệt gật đầu phụ hoạ theo:“Tớ cũng cảm thấy khá quen tai, nhưng lại không nhớ là của ai.”
Mục Duyệt Hề đưa ngón tay lên miệng khẽ ra hiệu im lặng, cả ba cùng nhìn Kỷ Thần Hi chờ cô trả lời.
Kỷ Thần Hi biết cả ba người bạn đều thật lòng lo lắng cho cô vì thế mới mở loa ngoài cho họ cùng nghe, dù sao nghe được những lời tiếp theo của người bên kia đầu dây chắc chắn sẽ khiến họ yên tâm.
“Thầy hiệu trưởng, vậy thầy không định xử lý mấy kẻ tung tin thất thiệt bôi nhọ em sao?”
Đường Tử thoáng bị doạ cho sợ khi biết người có giọng nói quen quen kia lại là thầy hiệu trưởng của Đại học A. Nếu không phải Mục Duyệt Hề nhanh tay chặn miệng cô lại, sợ rằng cô đã hét lên từ lâu.
Thầy hiệu trưởng hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra ở phòng kí túc xá nữ, chỉ mãi lo lắng trao đổi với Kỷ Thần Hi:“Không có, thầy nhất định sẽ xử lý mấy đứa nhóc đó trả lại công bằng cho em!”
“Ồ, vậy em cũng đâu cần phải chuyển trường? Thầy cứ yên tâm đi nhé.”
Lúc này thầy hiệu trưởng mới yên tâm được đôi chút, lại quay sang hỏi:“Tiểu tổ tông à, mấy cái em gửi cho thầy…đều là thật sao?”
Kỷ Thần Hi lúc này mới tắt loa ngoài đi, che loa điện thoại lại nói nhỏ với ba người bạn cùng phòng:“Các cậu có thể yên tâm rồi chứ? Tớ có chút chuyện nhỏ cần trao đổi với thầy, lát nữa nói sau nhé.”
Nói xong cô đi ra ngoài ban công, tiếp tục cuộc trò chuyện với thầy hiệu trưởng. Ba người còn lại trong phòng nhìn nhau bằng ánh mắt ngỡ ngàng đến ngơ ngác, nhưng cũng không ai làm phiền đến Kỷ Thần Hi. Chờ đến lúc cô quay lại thì cả ba đã thay xong quần áo, sửa soạn đơn giản.
Kỷ Thần Hi:“Các cậu…”
Đường Tử đang nhìn gương để chỉnh lại tóc mái, sau đó quay sang thúc giục:“Cậu còn đứng đó làm gì? Chẳng phải nói mời chúng tớ ăn trưa sao, còn không mau lấy theo ví tiền đi!”
Hai người còn lại cũng đồng thanh nói:“Chúng tớ đều xong rồi, đợi cậu thôi đấy.”
Họ không hỏi, cũng không tò mò việc cô nói với hiệu trưởng là gì, chút hành động nhỏ này thật sự vô cùng tinh tế. Kỷ Thần Hi mỉm cười đáp:“Không được tiếc tiền cho tớ đấy.”