Song Trùng

Chương 542: Phát hiện đột nhập




Giữa không gian tĩnh mịch đột nhiên vang lên một hồi chuông chói tai, làm kinh động toàn bộ người có mặt trên đảo, bao gồm những người ở trong địa đạo - nơi diễn ra buổi đấu giá.

Ngay sau đó, âm thanh thông báo từ các loa phát thanh trên đảo truyền đến:“Xin lỗi vì trải nghiệm không tốt dành cho các vị khách quý! Nhưng hiện tại hệ thống soát vé xảy ra chút vấn đề, khiến cho một số thành phần bất hảo trà trộn lên đảo. Vậy nên trước khi bắt hết những kẻ đó, hy vọng không một vị khách nào tự ý rời khỏi đảo!”

Âm thanh thông báo vang lên càng lúc càng lớn, càng lúc càng lan rộng và lặp lại nhiều lần, đến nỗi chỉ cần có mặt trên hòn đảo thì dù là bất cứ ai đi nữa cũng sẽ có thể nghe thấy được.

Tuy chỉ là lời thông báo đơn giản cùng yêu cầu cấm túc toàn bộ khách mời trên đảo, nhưng phàm là người thông minh đều hiểu ẩn ý phía sau của Black.

Hệ thống an ninh của Black không phải là thứ mà kẻ bình thường có thể chọc thủng, bao gồm cái phần mềm virus đang được các phú hào đấu giá một cách gắt gao kia. Vậy nên thành phần bất hảo được nhắc đến kia, xác định không phải là kẻ tầm thường. Và tất nhiên, dù là kẻ nào đi nữa, dám gây chuyện với Black thì kết quả nhất định chẳng mấy tốt đẹp.

Thế nên tất cả đều ngầm hiểu, Black sẽ bằng mọi giá để bắt được kẻ đó, đồng nghĩa với việc lời thông báo ban nãy không đơn giản là thông báo, mà đó chính là một lời cảnh cáo gửi đến toàn thể người có mặt trên đảo.

Kẻ ngu ngốc nào dám rời khỏi đảo vào lúc này, đồng nghĩa với việc Black sẽ coi kẻ đó là kẻ đào tẩu và tiến hành xử lý. Với thủ đoạn âm độc có tiếng trước giờ, kết quả chỉ có một chữ chết!

Tuy nhiên, không phải ai cũng là người thông minh, còn những tên ngu ngốc thì cần phải có một tên ngu ngốc nhất làm mẫu cho cái giá của sự đần độn thì bọn họ mới có thể khai thông đầu óc.

Một tên nhà giàu mới nổi may mắn nhận được vé mời tầm thường nhất tham gia buổi đấu giá, vậy nên lần đầu đến được đây hắn ta làm sao biết được quy tắc và cách hành xử độc đoán của Black?

Sau khi thông báo vang lên, hắn ta không lấy làm để ý, nghênh ngang về lại du thuyền của mình và ra lệnh cho lái tàu khởi động động cơ và lái thuyền đi. Đối với một kẻ chưa nhìn được hết thế giới như hắn, thì không một ai có thể đe doạ được hắn ta, đặc biệt là càng cấm thì hắn ta sẽ càng làm.

Trước khi rời khỏi đảo, hắn đứng trên mũi tàu với phong thái đầy khinh thường, khẽ giơ hai ngón tay thối hướng về những người trên đảo, hét lên:“Ha ha! Một lũ hèn nhác, ông đây rời đi đấy thì sao nào?”

Giọng nói của hắn ta vô cùng đắc ý, thế nhưng chỉ mấy giây ngay sau đó, khi chiếc du thuyền vừa khỏi bán kính hai trăm mét của hòn đảo thì ngay lập tức nổ tung, mảnh vụn từ du thuyền văng tứ tung, còn những người có mặt trên đó hoàn toàn biến mất giữa biển khơi xanh thẩm.

Những người tận mắt chứng kiến cảnh này, đầu tiên là lặng người, đến khi hoàn hồn lại thì thi nhau la hét um trời, người thì bụm miệng nôn mửa. Ai nấy đều bị một màn này doạ cho sợ hãi, nhất là khi nhìn thấy một vùng nước biển bị nhuộm đỏ cùng một số mảnh vụn thịt trôi nổi trên mặt biển.

Tiếng la hét không kéo dài vì rất nhanh sau đó người của Black đã xuất hiện để dọn dẹp hiện trường. Còn những người chứng kiến dù có sợ hãi đến đâu cũng phải cố gắng ngậm miệng, vì sợ người tiếp theo sẽ là họ, vậy nên ai cũng tự biết điều mà trở nên an phận.

Lúc này Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương đã vào đến nơi diễn ra buổi đấu giá thứ hai, cũng vừa đúng lúc vật phẩm đấu giá chính là chương trình virus. Thế nhưng cả hai đều không quan tâm, vì cái thông báo kia đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của họ.

“Bị phát hiện rồi.” Tịch Cảnh Dương sắc mặt không đổi, nheo mắt nhìn cách cửa sắt đóng chặt khẽ nói.

Kỷ Thần Hi trầm mặc không đáp, bởi vì cô sớm đã đoán ra được chuyện này sẽ xảy ra.

Hệ thống an ninh của Black quả thật là do chính tay cô và Kỷ Hàn Phi cùng tạo nên. Nhưng phần lớn đều do chính tay cô thực hiện, nên việc am hiểu về nó sẽ không một ai vượt mặt được cô. Đồng thời, việc phá hủy nó và phá hủy trong thời gian ngắn như thế, cũng chỉ có một mình cô có thể thực thiện.

Tuy nhiên Kỷ Thần Hi không lấy đó mà lơ là cảnh giác, đơn giản so với cô thì tính cảnh giác của người đó cao hơn rất nhiều. Với tính cách của bà ta, sẽ chẳng tin tưởng bất kỳ ai, đương nhiên bao gồm cả những người thân cận bà ta nhất, nói gì một người vừa xa lạ vừa nguy hiểm như cô.

Vậy nên, ngoại trừ hệ thống an ninh mà Kỷ Thần Hi đã tạo ra và phá hủy nó, thì vẫn còn tồn tại một hệ thống khác dự phòng mà ngay cả cô cũng không phát hiện ra.