Bầu không khí ngay tức khắc trở nên vô cùng căng thẳng. Từ trong bóng tối không biết bao nhiêu ánh mắt đầy sát ý hướng về phía người đàn ông. Nhưng anh ta chẳng mảy may quan tâm đến, khẩu súng trong tay càng thêm siết chặt, cứ như sẽ bóp cò bất cứ lúc nào.
Người phụ nữ đang bị súng chỉa thẳng vào đầu cũng chẳng có một chút gì gọi là sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười đầy khinh thường nói:“Hoàng tộc không tên, cậu chắc chắn muốn đổi mạng với tôi? Có cần tôi gọi cô gái bảo bối mà cậu nâng niu trong lòng bàn tay…đến đây hốt xác cậu không?”
Người đàn ông không do dự bắn thẳng một phát vào vai người phụ nữ, máu tươi ngay lập tức bắn ra. Cùng lúc đó, những cái bóng đang ẩn mình trong bóng tối đồng loạt xuất hiện, giơ súng về phía người đàn ông.
Ấy thế mà anh không hề thu súng về, ngược lại tâm trạng còn có phần quá khích hơn cảnh cáo:“Bà biết mà, tôi là một kẻ điên, chính tôi cũng không biết mình sẽ làm gì tiếp theo đâu. Nhưng có một điều tôi biết rất rõ, nếu như cô ấy mất một sợi tóc nào, toàn bộ những thứ mà bà có được, tôi sẽ hủy hoại từng thứ từng thứ một, đến khi chẳng còn lại gì. Cùng lắm thì ôm nhau chết chung!”
Máu trên vai người phụ nữ đã lan ra thành một mảng lớn, nhưng cô ta chẳng nhíu mày lấy một cái, còn ra lệnh cho những sát thủ đang cầm súng chỉa về phía người đàn ông rút lui đi, còn bà ta thì bình tĩnh nhận lấy hộp y tế từ phía nhân viên và bắt đầu xử lý vết thương của mình.
Nhân viên phục vụ bị một màn này doạ cho xanh mặt, nhưng anh ta đã được trải qua một buổi huấn luyện trước khi đặt chân lên đảo, nên chỉ có thể cố nhịn cơn buồn nôn xuống khi nhìn thấy một mảng máu đỏ tươi trước mặt, run rẩy hỏi:“Phu nhân, bà có cần bác sĩ không?”
Người phụ nữ mỉm cười lắc đầu:“Cậu cứ đi làm việc của mình đi, sẵn tiện đổi cốc rượu khác cho cậu ta, cốc cựu ban nãy vỡ rồi.”
Nói xong cô ta lại quay sang nói với người đàn ông bằng giọng điệu có phần ôn nhu hơn:“Sao nào? Thật sự muốn ôm tôi chết chung à? Không lo cậu chết rồi thì tôi sẽ sai người đi đối phó với cô ấy?”
Người đàn ông xoay người ngồi lại ghế, đặt khẩu súng lên bàn, cười lạnh:“Đi ngủ đi, trong mơ thứ gì cũng có.”
Người phụ nữ có chút ngạc nhiên vì câu nói đùa này, thậm chí còn bật cười thành tiếng:“Huyết thống quả là thứ kỳ diệu, hai người đúng thật là càng lúc càng giống nhau.”
Người đàn ông lườm đối phương một cái, thái độ ngả ngớn tựa lưng vào ghế:“Nói đi.”
Người phụ nữ cũng không muốn khiêu chiến giới hạn mong manh của người nào đó nữa, thẳng thừng nói:“Ariel đã lên đảo rồi, mà còn đi cùng một người đàn ông trông cũng khá đẹp trai.”
Người đàn ông cười khinh hỏi lại:“Chỉ vậy?”
Nhìn thái độ quá mức thản nhiên này, người phụ nữ mới biết được cô đã lo chuyện bao đồng rồi, vì đối phương chắc chắn đã nắm rõ hành tung của cô bé kia.
“Cậu đã gặp Ariel?”
“Gặp hay không, liên quan gì đến bà?” Người đàn ông lần nữa thể hiện rõ sự mất kiên nhân của bản thân, anh rất muốn rời đi ngay lập tức, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện đầy vô vị này nữa.
Người phụ nữ đã đơn giản xử lý xong vết thương trên vai, cười nói:“Cũng đúng, không liên quan gì đến ta cả. Có điều, đã lâu không gặp Ariel rồi, đột nhiên ta muốn gặp lại cô bé để trò chuyện về vài sự thật thú vị thôi.”
Bầu không khí lần nữa rơi vào sự tĩnh lặng, chỉ còn vang vọng lại âm thanh ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn bằng thủy tinh với nhịp điệu vô cùng êm tai.
Lần này người đàn ông không tức giận nữa, ngược lại cười lớn nói:“Secret, bà đoán thử xem, nếu để cô ấy biết được, vật phẩm đấu giá cuối cùng của đợt đấu giá lần này là gì, liệu cô ấy còn giữ được bình tình mà cùng bà trò chuyện không?”.
Đúng vậy, chỗ ngứa cả hai bản thân họ đều nắm rất rõ, chung quy lại đều có liên quan đến một người. Nếu cứ cố phá vỡ thế cân bằng, hệ luỵ sau đó không thể tưởng tượng nổi.
***
Nhân vật chính trong cuộc trò chuyện ấy hiện giờ lại đang rút vào lòng của người khác, cuộn tròn bản thân trong lớp chăn bông, y hệt một con mèo nhỏ tinh nghịch.
Nhai Tệ và Phụ Hí sau chuyến thăm dò tạm thời, chuẩn bị đến tìm Tịch Cảnh Dương để báo cáo tình hình, nào ngờ lại trông thấy cảnh tượng thiếu chủ nhà họ một bộ dạng đầy ôn nhu, mỉm cười cưng chiều mà vuốt ve mái tóc trắng bạch kim của cô gái.
Cả hai vui thầm, cũng may họ đã ngăn cản Tiêu Đồ đi cùng, nếu không để cậu ta chứng kiến cảnh này, còn không nhịn được mà chỉ tay mắng chửi thiếu chủ phu nhân hay sao?
“Đẹp lắm đúng không?” Nhai Tệ và Phụ Hí đã nhìn chằm chằm Kỷ Thần Hi mười phút hơn, đến độ quên cả báo cáo, khiến cho Tịch Cảnh Dương vẫn còn đang dỗ cô vợ nhỏ ngủ lại phải tò mò lên tiếng hỏi.