Song Trùng

Chương 529: Thành viên Hắc Diệm đã đến




Thái độ phản đối một cách kiên quyết của anh khiến Kỷ Thần Hi có chút ngỡ ngàng.

Ngay từ đầu khi đặt chân lên máy bay thì cô đã sớm có kế hoạch hành động, đương nhiên là không bao gồm cùng kéo Tịch Cảnh Dương vào nguy hiểm cùng với cô. Ấy thế mà Kỷ Thần Hi lại quên mất một chuyện quan trọng, khi mà cô nghĩ cho anh bao nhiêu thì Tịch Cảnh Dương cũng lo lắng cho cô bấy nhiêu.

Kỷ Thần Hi khẽ nhoẻn miệng, những thứ phức tạp đến nhức mắt trên màn hình máy tính và điện thoại thoáng nhìn qua lại thuận mắt hơn rất nhiều.

“Được, thay đổi kế hoạch một chút…”

Một lần nữa mười ngón tay thon dài trắng nõn thao tác cực nhanh trên bàn phím, những dòng mã dài liên tục thay đổi cùng với đó là một chương trình ứng dụng kỳ lạ xuất hiện.

Ngồi bên cạnh cô, Tịch Cảnh Dương không hề gây ra tiếng động nào, anh còn ra hiệu mọi người trên chuyên cơ phải giữ im lặng tuyệt đối và không được làm phiền đến cô.

Tịch Cảnh Dương biết những việc thế này không phải là việc mà Kỷ Thần Hi làm ngày một ngày hai, nhưng trong việc lập trình không phải lúc nào cũng có thể chính xác tuyệt đối, vậy nên để có thể hoàn thành chương trình cô muốn tạo ra trong thời gian ngắn thế này, Kỷ Thần Hi sẽ phải tập trung tinh thần ở mức cao nhất.

Dựa vào những gì anh nhìn thấy trên màn hình, Tịch Cảnh Dương có thể đoán được phần nào về công dụng mà chương trình Kỷ Thần Hi đang muốn thực hiện.

Đó là một chương trình ứng dụng con có thể tạm thời thay thế phần mềm bảo mật hệ thống siêu cấp của Black. Nếu như có thể thành công xâm nhập, thì toàn bộ quyền kiểm soát ra vào buổi đấu giá sẽ về tay của họ. Tất nhiên với khả năng của Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương hoàn toàn tin tưởng sẽ che giấu được sự chiếm quyền tạm thời này đối với đội quản trị hệ thống của Black.

Qua gần hai mươi phút di chuyển bằng chuyên cơ và gần một giờ đi bằng du thuyền, một hòn đảo lớn đã hiện ra trước mắt của tất cả mọi người. Xung quanh hòn đảo cũng có không ít du thuyền được neo đậu, có thể nhìn ra số người tham gia buổi đấu giá lần này đã đến từ rất sớm.

Hai mươi người của Hắc Diệm, bao gồm mười lăm người mà Kỷ Thần Hi đã nhờ Tịch Cảnh Dương chuẩn bị và năm người của Long Sinh Cửu Tử được anh đặc biệt sắp xếp để hỗ trợ cho các xạ thủ bắn tỉa, đều đã vào tư thế sẵn sàng. Duy chỉ có Kỷ Thần Hi vẫn chưa ngừng thao tác trên máy tính cùng vẻ mặt có chút phức tạp.

Tiêu Đồ - người xếp thứ chín trong Long Sinh Cửu Tử, một người có tính cách khá năng nổ và cởi mở hơn những người còn lại, đã tập trung quan sát thiếu chủ phu nhân của họ từ lúc vừa di chuyển lên du thuyền, anh ta cảm thấy khó hiểu mà lẩm bẩm:“Chẳng phải nói thiếu chủ phu nhân là đệ nhất mỹ nữ Nước R sao? Nhìn cô ấy…còn tầm thường hơn cả Phượng nữa thế?”

Bốp!

Tiêu Đồ vừa dứt lời thì ăn ngay một vú vả đầu phát ra cả âm thanh rõ to. Cậu ta ôm đầu gào lên:“Nhai Tệ! Cậu điên rồi à? Chưa ra trận đã muốn nội chiến rồi đúng không?”

Nhai Tệ đứng vị trí thứ hai nhưng lại là người có tính hung hăng nhất, nên nếu nói cận chiến một đấu một thì Tiêu Đồ không dám đảm bảo nổi ba mươi phần trăm bản thân sẽ thắng. Nhưng người ra tay trước là Nhai Tệ, thử hỏi sao Tiêu Đồ có thể nhẫn nhịn cho được, cứ phải to mồm trước rồi tính sau.

“Không nói chuyện không ai bảo cậu câm đâu, đồ ngốc!” So với Tiêu Đồ, Nhai Tuệ là một cô gái có tính cách mạnh mẽ, đến mức những người còn lại trong Long Sinh Cửu Tử chẳng một ai dám coi thường cô. Thậm chí họ tự biết lượng sức bản thân, không dám trêu chọc vào cô gái này.

Bị mắng là kẻ ngốc, Tiêu Đồ càng thêm tức giận:“Cậu dám bảo tôi ngốc? Đừng nghĩ cậu đứng thứ hai thì tôi sẽ sợ cậu…”

Tiêu Đồ còn chưa nói hết đã bị hai người khác là Bá Hạ và Bệ Ngạn cùng lúc giữ tay chân và bịt miệng cậu lại, chỉ có thể bất lực phát ra âm thanh ú ớ.

Người cuối cùng còn lại của Long Sinh Cửu Tử tham gia hành động là Phụ Hí, một thiếu niên trẻ có vẻ ngoài nhỏ nhắn khá giống con gái nhưng phong thái lại vô cùng quyết đoán và khí thế mạnh mẽ, bình tĩnh đi đến nhíu mày nói:“Nhai Tệ nói gì sai à? Cậu biết câu nói của cậu vừa rồi không chỉ đắc tội với cấp trên, mà còn là lăng mạ thiếu chủ phu nhân không? Hay là cậu chán sống rồi, muốn thử khiêu khích giới hạn của thiếu chủ?”

Tiêu Đồ cố gắng vùng vẫy, cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự áp chế của Bá Hạ và Bệ Ngạn, mím môi cãi cùn:“Tôi nói gì sai chứ? Ai cũng tung hô thiếu chủ phu nhân là đệ nhất mỹ nữ, nhưng các cậu không nhìn thử xem? So với người bán nam bán nữ như Phượng, cô ấy còn không đẹp bằng…”

Bốp! Chưa đợi Tiêu Đồ nói hết, Nhai Tệ lần nữa ra tay, thậm chí lần này lực đạo còn mạnh hơn. Vì cô cũng là một cô gái có tính khí đàn ông, nên cô vô cùng sùng bái Phượng, người có năng lực mạnh mẽ được thiếu chủ trọng dụng. Phàm là người nào dám xúc phạm đến Phượng, dù cô ấy có để ý hay không, Nhai Tệ cũng tuyệt đối không bỏ qua.

…----------------…