Kỷ Thần Hi không khỏi có cách nhìn khác về Mục Duyệt Hề, cô bạn này gặp chuyện không loạn mà còn có thể suy nghĩ được như thế, tương lai nhất định sẽ vô cùng thành công.
Mặc dù nói cô thật sự không để tâm, nhưng cô sẽ không để những người bạn mới của mình phải lo lắng, liền an ủi Triều Nguyệt và Đường Tử:“Hai cậu đừng lo quá, mấy chuyện kiểu này cũng sẽ chìm nhanh thôi, mà cũng sẽ chẳng ai nhận ra tớ đâu, cứ mặc họ muốn nói gì thì nói đi.”
Tuy Kỷ Thần Hi đã nói thế, nhưng nhìn những dòng bình luận trên mạng, Đường Tử vẫn vô cùng khó chịu. Sức mạnh của ngôn từ có sát thương rất lớn về mặt tâm lý, dù người đang bị bàn tán không phải là cô, thế nhưng đối với người biết rõ sự thật như Đường Tử, khi đọc những lời đơm đặt kia, sẽ không thể nào vui vẻ được.
Kỷ Thần Hi lúc này mới nhìn thấy trên phần giường của cô hiện tại đã có những đồ dùng cơ bản, từ chăn đệm đến một số vật trang trí nhỏ thì không thể không bất ngờ.
Triều Nguyệt nhìn thấy Kỷ Thần Hi sững người, lập tức lấy lại tâm trạng, phấn khích nói:“Đáng yêu lắm đúng không? Là của bọn tớ đấy, cậu yên tâm đi đều là đồ dùng mới cả. Chúng tớ thấy cậu đến mức không kịp chuẩn bị hành lí, nên tự chủ trương làm thế, cậu đừng giận nhé. Nếu cậu muốn trang trí lại hay thay đồ dùng, bọn tớ sẽ dọn phụ cậu.”
Đường Tử tuy vẫn còn ấm ức nhưng vẫn lên tiếng giải thích:“Chúng tớ không biết cậu có ngủ lại kí túc không mà không chuẩn bị gì cả, vậy nên chưa xin phép cậu đã làm thế rồi, cậu đừng giận nha.”
Mục Duyệt Hề từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi bàn học, khẽ cười nói:“Hai cậu ấy nói dối đó! Thật ra là do chúng tớ cùng nhau đi trung tâm thương mại chuẩn bị cho cậu đấy. Tuy không thể so với cái bill cả triệu của bữa trưa, nhưng ít ra bọn tớ sẽ cảm thấy không quá ngại ngùng với cậu.”
Triều Nguyệt và Đường Tử cùng lúc trợn mắt nhìn người bạn đang cắm mặt vào sách, bằng một ánh mắt phát ra âm thanh: Đã thống nhất với nhau là không nói ra rồi mà!
Kỷ Thần Hi nhìn ba người bạn của mình, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, cười gượng hỏi lại:“Sao mấy cậu biết bữa trưa có giá mấy triệu?”
Cô nghĩ quản lý của Kim Đỉnh Lâu đã làm rất tốt phần của anh ta rồi, ít nhất là không phải diễn quá giả trân, nên làm sao mà các cậu ấy biết được?
Triều Nguyệt và Đường Tử nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là Mục Duyệt Hề trả lời:“Hi Thần à, bọn tớ đậu vào Đại học A bằng thực lực đấy, không phải kẻ ngốc đâu. Tuy không biết quan hệ của vị kia nhà cậu với Kim Đỉnh Lâu là gì, cũng không biết vì sao quản lý nhà hàng phải nói dối, nhưng Zdu thì không bao giờ biết nói dối đâu.”
Dứt lời, Mục Duyệt Hề xoay màn hình laptop trên bàn sang. Trên màn hình lúc này là thông tin về chiếc đĩa đã bị quản lý đập vỡ, cùng với giá thật sự của nó. Ngoài ra, còn có chú thích ở bên dưới, chiếc đĩa thuộc sở hữu của Kim Đỉnh Lâu ở Thủ Đô, nên việc bọn họ nhìn thấy hàng giả là hoàn toàn không có khả năng.
Kỷ Thần Hi lúc này cũng chỉ biết cười trừ, chứ không thể nói thêm gì được nữa. Những người bạn này của cô…quả thật đều có IQ rất cao và EQ cũng không hề thấp.
Lúc này Đường Tử đột nhiên thay đổi sắc mặt mà mắng một câu:“Con m* nó! Tên có ID Ẩn danh 1234567 này là ai thế? Hắn ta để lại bình luận người trong ảnh là nữ sinh phòng 117 khu A, cũng chính là phòng chúng ta, hiện tại mọi người đều đang nói chúng ta chẳng ra giống gì luôn rồi!”
Nói xong Đường Tử xoắn tay áo lên, chuẩn bị tiến vào trận combat với người có ID Ẩn danh 1234567 kia, nhưng bị Kỷ Thần Hi giữ vai ngăn lại:“Không cần phiền phức thế đâu, tớ có cách khác hay hơn nhiều.”
Đường Tử chớp chớp mắt rồi đột nhiên hào hứng hỏi:“Hi Thần, có phải cậu định nhờ anh trai, à không là chồng cậu đến trường thanh minh đúng không? Cách này thật sự rất hay đó! Đến khi để đám người nông cạn kia nhìn thấy anh ấy, còn không phải là một màn vả mặt tập thể sao!”
Kỷ Thần Hi bất lực bật cười:“Cậu nghĩ nhiều rồi, không cần phiền phức thế đâu.”
Trả lời tạm để trấn an Đường Tử xong, Kỷ Thần Hi lại quay sang nhờ vả Mục Duyệt Hề:“Duyệt Hề, cậu có thể cho tớ mượn máy tính của cậu vài phút không?”
Mục Duyệt Hề hào sảng đẩy máy cho cô:“Cứ dùng đi, đừng khách sáo.”
“Ừm, cảm ơn.”
Kỷ Thần Hi mở trang chủ của trường lên, khoé mỗi khẽ cong rồi bắt đầu thao tác trên bàn phím, đồng thời nói với ba người bạn của mình:“Chẳng phải ban nãy các cậu chụp nhiều ảnh lắm sao? Cứ đăng lên đi. Hiện tại đã có người nhắm đến phòng chúng ta rồi, trước khi bị vu cho mấy cái danh ngớ ngẩn, chúng ta đi trước một bước, cho mọi người biết ở phòng 117 là tứ đại mỹ nữ không dễ chọc.”